... Ngày ấy, chúng tôi cùng học và cùng chơi với nhau từ thuở lên 10. Tôi học giỏi nhất lớp, còn em là một cô bé xinh xắn và dễ thương. Tuổi thơ qua đi và chúng tôi lớn lên. Rồi đến một lúc nào đó, chúng tôi nhìn nhau thật khác. Dường như cả hai chúng tôi đều biết, nhưng chẳng đứa nào dám nói với nhau. Có lẽ cũng chẳng cần phải nói khi mà tôi thấy trong ánh mắt em dành cho tôi điều đó và em cũng thấy ánh mắt lúng túng, ngơ ngẩn của tôi nhìn em. Đó là mùa mưa cuối cùng của thời học sinh.
Tôi vốn thích nghịch mưa và chả mấy khi tôi chịu mặc áo mưa cả, cho dù em có nài nỉ, "dụ" tôi cùng khoác chung áo mưa, thậm chí còn ra vẻ giận dỗi nữa. Thế rồi em cũng cùng tôi dầm mưa đến lớp, lạnh run người và ướt như chuột lột. Tôi nắm tay em, bất giác thấy bàn tay mình đang nóng rực. Em cười bẽn lẽn, không nhìn tôi, chìa tay đón những giọt mưa. Còn tôi lúng túng ngước nhìn lên màn mưa đan dày, thầm mong trời lâu tạnh... Và mùa mưa ấy qua đi. Tôi vào đại học, còn em thi trượt. Một sự hiểu lầm đã làm chúng tôi giận nhau và chia tay. Em lao vào những cuộc chơi mới hối hả, say sưa. Em buồn, em khóc và... quên. Còn tôi, cũng như em, trượt dốc thê thảm ở năm đầu đại học - nhưng khác em, là tôi không thể quên em, không thể quên tôi và mối tình ngây thơ ngày xưa. Và tôi tiếc không còn dịp để dầm mưa cùng em để trong lòng thầm mong trời lâu tạnh nữa...
Tôi cứ nghĩ con người hay tự gây sai lầm để rồi... giá như! Phải, giá như ngày ấy chúng tôi đừng quá nông nỗi và nhiều tự ái, giá như tôi và em đừng chia tay ngày ấy thì em đã chưa kịp quên quá nhanh - để tôi phải nhớ một thời dầm mưa đạp xe đến lớp.
...Chiều nay, cũng như một chiều nào đó đứng đợi cơn mưa bất chợt, tôi chạnh nghĩ giờ này, dưới một mái hiên nào em có đang tình cờ trú mưa và nhớ như tôi...
Một chiều mưa tháng 5. 1995.