Ngày xưa, đã xưa lắm, có một vị quan đại thần có một cô con gái tuyệt đẹp, tên là Mỵ Nương. Cũng như các tiểu thư con nhà trâm anh, nàng sống một cuộc đời quanh năm cấm cung ở chốn lầu trang. Ngày ngày, nàng thêu thùa hay đọc sách ở bên cửa sổ, thỉnh thoảng ngừng tay vén rèm, bâng khuâng nhìn xuống dòng sông chảy lờ đờ cạnh lầu.
Thấp thoáng trên mặt sông bình lặng, một chiếc thuyền con trôi theo dòng nước, mang theo tiếng hát của người chài làm man mác cả không gian. Giọng hát hay qua lời ca thắm thiết buồn từng lúc vẳng đến tai Mỵ Nương.
Lòng cô gái khuê các dậy thì lần đầu tiên thấy rung động theo tiếng hò, điệu hát của anh chàng thuyền chài Trương Chi. Thế rồi hôm nào vắng tiếng hát trên sông là Mỵ Nương thẫn thờ mong đợi, tiếng hát như quanh quất một bên mình nàng cô đơn, theo dõi nàng cả đến trong giấc mộng. Ngày đêm tiếng hát vấn vương lòng cô gái trinh thơ mộng đã không ngờ mê cảm con người xa lạ có giọng hát đa tình.
Thế rồi bẵng đi một dạo, chiều chiều tiếng hát không còn từ mặt sông vẳng đến lầu Mỵ Nương. Nàng mỏi mòn chờ đợi, thương nhớ rồi sinh ốm tương tư. Các vị danh y được mời đến đều tỏ ra bất lực, vì không biết được nguyên do căn bệnh của tiểu thư con quan đại thần. Trong lúc cả nhà đang lo rầu thì bỗng nhiên nàng khỏi bệnh: tiếng hát mê người đã trở lại bên sông!
Nhưng Mỵ Nương lành bệnh được ít lâu rồi bỗng nhiên bệnh lại tái phát và lần này có phần nguy kịch hơn nhiều, vì tiếng hát trên sông im bặt kéo dài. Bao nhiêu danh y mời đến đều bó tay trước bệnh trạng khó hiểu của tiểu thư. Theo lời của nữ tỳ hầu cạnh Mỵ Nương, quan đại thần cho đòi người thuyền chài có giọng ca đắm say đến ra mắt tiểu thư.
Hình dung xấu xí, hiện thân của sự nghèo hèn ở kẻ thuyền chài đã làm cho Mỵ Nương vỡ mộng. Và tiếng hát từ đây không còn rung cảm lòng cô gái đài trang nữa.
Nhưng anh chàng đánh cá Trương Chi, sau khi nhìn thấy Mỵ Nương, trở về mang theo hình ảnh người đẹp trong giây phút đã chiếm đoạt cả lòng mình. Âm thầm khổ đau với mối tình tuyệt vọng, Trương Chi khô héo gầy mòn, rồi chết vì tương tư.
Bao nhiêu năm qua, đến khi người nhà bốc mộ để cải táng cho Trương Chi, giở hòm ra không thấy xương cốt đâu, mà chỉ thấy một khối ngọc đá trong suốt. Bèn lấy gắn ở đầu thuyền của người đã chết để làm kỷ niệm.
Một ngày kia, vị đại thần đi ngang sông, trông thấy ngọc đá lạ, mua về, thuê thợ tiện làm thành một chén trà đẹp. Mỗi lần rót nước vào, trong lòng chén thấy lấp loáng hiện ra một kẻ thuyền chài chèo thuyền quanh trong đó. Mỵ Nương nghe nói thế, đòi xem, rót trà vào chén, thì thấy hình người năm trước hiện ra, và nàng tưởng chừng như văng vẳng đâu đây tiếng hát đã có lần làm rung động lòng mình. Nhớ thương tràn dâng thành nước mắt, một giọt lệ lăn tròn trên má Mỵ Nương rơi vào lòng chén. Chén ngọc đang cầm ở tay người đẹp bỗng tan ra thành nước.