hn4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com
Full version available at http://4u.jcisio.com/p/story/pt-586.htm

Nguyễn Nhật Ánh

Quán Gò đi lên

Nói xong, trước cặp mắt sững sờ của những người trong quán, đứa con trai lên tiếng lúc nãy đứng bật dậy co giò chạy trước. Ba đứa kia ngơ ngác một thoáng rồi lật đật co giò chạy theo.

Sự cố xảy ra quá đột ngột khiến con Lan đứng như trời trồng, miệng ú ớ như bị ai bóp cổ.

Còn thằng Lâm thì mặt tái đi vì giận. Mãi một lúc nó mới nhúc nhích được và lần vô chỗ cô Thanh ngồi.

- Cô thấy đó! - Lâm gầm ghè, nó tiếc không có lửa trong miệng để phun ra - Khách khứa kiểu này thì ai chịu nổi!

Cô Thanh tủm tỉm:

- Tụi nó đùa một chút cho vui, chấp nhứt làm chi!

- Thiếu gì kiểu không đùa lại đùa cái kiểu đó! - Lâm vẫn chưa nguôi bực bội - Chỗ người ta làm ăn chớ có phải sân khấu hài đâu!

Con Lan bước tới sau lưng thằng Lâm:

- Anh Lâm nói đúng đó cô! Con nghi chắc có ai thuê mấy đứa kia tới phá mình quá!

- Con đừng có nói bậy! - Cô Thanh nạt - Tụi nó bỏ đi ra chẳng qua vì không ăn được mấy món lạ thôi chớ không có ý gì đâu!

Thấy cô Thanh bênh mấy đứa giặc con kia chằm chặp, Lâm tức mình bỏ đi ra đằng trước.

Nó ngồi xổm xuống cạnh thằng Cải:

- Thiệt tao tức muốn lòi con mắt luôn Cải ơi!

Cải cười cười:

- Chuyện mấy đứa vừa rồi đó hả?

- Chớ còn ai vô đây!

- Tức làm quái gì cho mệt!

Tự nhiên Cải nói tạt ngang:

- Trong bọn có một con nhỏ dễ thương ác!

- Dẹp mày đi! - Lâm nổi cáu - Con nhỏ đó đem liệng cho sấu ăn là vừa!

Cải cười:

- Liệng cho sấu uổng lắm! Liệng cho tao đi!

Lâm không ngờ thằng Cải lại có gan nói một câu xanh dờn như vậy. Nó nhìn sửng bạn:

- Sao mày tham lam quá vậy? Mày đã thương con Cúc rồi còn đèo bòng thêm người khác làm chi?

Cải nhếch mép:

- Ai nói mày tao thương con Cúc? Mày đừng có suy bụng ta ra bụng người!

Câu nói của thằng Cải khiến Lâm nóng ran mặt mày. Nó giật mình nhận ra vừa rồi nó đã vô tình nói tuột những điều nó nghĩ. Nó đã vô tình để lộ sự ghen tức bấy lâu nay nó cố giấu. Nghĩ lại, Lâm mắc cỡ quá xá. Khi nãy đang cáu gắt, nó quên phắt giữ mồm giữ miệng.

Nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp, Lâm không thể leo xuống. Dù sao ngồi trên lưng cọp cũng chắc ăn hơn leo xuống đứng sớ rớ trước miệng cọp. Lâm ngó ra đường, chép miệng:

- Mày đừng có giấu tao. Tao đã biết hết rồi.

- Mày chẳng biết cóc gì cả.

Lâm vẫn rầu rầu:

- Tao chẳng trách mày đâu. Chuyện tình cảm đâu có ai nói trước được.

Cải bắt đầu nổi quạu:

- Mày vô duyên quá Lâm ơi!

Giọng Lâm tiếp tục... vọng về từ cõi âm:

- Thì chính vì tao vô duyên nên con Cúc nó mới chuyển qua yêu mày.

- Yêu cái đầu mày thì có! - Cải đập tay lên thành ghế - Con Cúc nó chẳng có "chuyển qua chuyển lại" gì hết. Nó chẳng yêu tao cũng chẳng yêu mày. Nó chỉ yêu ông bà già nó thôi.

Cải càng cố thanh minh, Lâm lại càng nghi ngờ:

- Mày đừng có sợ tao buồn.

Rồi nó hạ giọng, thều thào:

- "Đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn" mà.

Cải kêu lên:

- Trời đất, mày học ca cải lương tự lúc nào vậy hả Lâm?

- Mày ngu quá. Đó không phải là cải lương mà là tân nhạc. Mấy xe kẹo kéo hay mở bản này, tao nghe riết, thuộc lúc nào không hay.

Lâm làm Cải phì cười:

- Thì ra tình yêu của mày là "tình yêu kẹo kéo". Hèn gì càng kéo càng thua.

Lâm chớp mắt, giọng cam chịu:

- Thì tao đã nói tao chịu thua mày mà.

- Thua cái con khỉ! - Cải nhún vai - Tao nói thiệt mà mày không tin. Con Cúc với tao không có gì với nhau hết.

Lâm hờn dỗi:

- Không có gì mà nó mua lốp xe tặng mày?

- Tặng lốp xe đâu phải là yêu! Nó thấy tao không có tiền thay lốp xe thì nó động lòng nó mua tặng vậy thôi!

Lâm hơi mừng mừng:

- Đơn giản vậy thôi hả?

- Đơn giản vậy thôi.

- Nghĩa là giữa hai đứa bây không có gì thật hả?

Cải cười:

- Có chớ. Có cái hàng rào.

Lâm hơi khựng lại nhưng rồi nó chợt hiểu, liền sung sướng huơ tay:

- Vậy là mai mốt tao tiếp tục nhờ mày bày tỏ nỗi lòng giùm, mày vẫn tận tình giúp đỡ hả?

- Dĩ nhiên rồi! - Cải gật đầu - Chỉ có điều...

Thấy Cải ngập ngừng, Lâm nín thở:

- Chỉ có điều sao?

Cải tặc lưỡi:

- Tao chỉ lo sau khi tao nói giùm mày rồi, rủi con Cúc nó lắc đầu thì...

- Không có rủi gì hết! - Lâm thu nắm đấm - Mày phải tỏ tình sao cho con Cúc gật đầu mới được! Không xong thì tao giết mày!

Cải ngửa cổ ra:

- Vậy mày giết tao ngay bây giờ đi! Chết lúc này dù sao cũng oanh liệt hơn chết khi thất bại!

Cải giễu. Nhưng Lâm chẳng cười. Nó đập tay lên tay Cải, giọng âu lo:

- Mày ráng lên nghe Cải. Số phận tao đều đặt hết vào tay mày đó. Nếu con Cúc từ chối tình cảm của tao chắc tao chết.

- Mày không chết được đâu. Nếu bị từ chối mà chết, người ta đã chết như rạ và thành phố này đã phải xây thêm ngàn cái "nhị tì" rồi.

Lâm buồn bã:

- ừ, có thể tao không chết. Nhưng tao sẽ thi rớt đại học lần nữa là cái chắc. Khi đó, tao chỉ có nước về quê trồng mía. Rồi vì quá đau lòng, mắt mũi tao trở nên kèm nhèm, thay vì chặt mía tao sẽ lẩn thẩn chặt vô chân tao. "Phập" một cái, chân tao đứt lìa, giãy đành đạch, máu tuôn xối xả, nhưng tao vẫn không nghe đau đớn. Mắt mờ đi, tao tưởng đó là khúc mía và lại vung dao tiếp tục chặt nốt chân kia...

Cái viễn ảnh u ám và đẫm máu thằng Lâm vừa ai oán vẽ ra khiến Cải dựng tóc gáy. Nó rùng mình, cắt ngang:

- Thôi, thôi, mày đừng nói nữa. Tao sẽ cố nói sao cho con Cúc không từ chối...

Đang xịu mặt than vãn, nghe thằng Cải hứa hẹn, mắt thằng Lâm lập tức sáng trưng. Nó như hóa thành con người khác, miệng láu táu:

- Mày nói thiệt đó hả Cải. Trời, tao chơi với mày quả là không lầm, quả đúng y như ông bà nói "chọn bạn mà chơi"...

Trong thoáng mắt, Lâm quên ngay nỗi buồn con Cúc, quên ngay nỗi buồn "bánh nện, bánh nổ" vừa rồi. Thân thiết và đầy cảm động. Nó nắm chặt cánh tay thằng Cải, và khi hành động như vậy, nó cũng quên ngay rằng cánh tay đó mới ôm cứng con Cúc cách đây mấy ngày chớ đâu!

9

Đến quán Đo Đo trong những ngày gần đây không chỉ có khách choai choai. Khá nhiều khách đứng tuổi lần lượt ghé quán "ăn cho biết" và một vài người trong số đó chẳng bao lâu trở thành những khách quen của quán.

Đầu tiên là ông Tiger.

Ông Tiger khoảng trên ba mươi tuổi, người tầm thước, thanh mảnh, ăn vận bình dân nhưng gọn gàng lịch sự.

Không ai biết ông Tiger tên thật là gì, làm nghề gì và từ đâu đến.

Một ngày đẹp trời nọ, ông ghé quán và từ hôm đó trở đi không ngày nào ông không đến, kể cả những hôm sấm chớp đùng đoàng, gió mưa tầm tã.

Ông Tiger luôn luôn đi một mình, luôn luôn ngồi một mình một bàn, luôn luôn uống bia Tiger, hôm nào trong quán hết Tiger thì ông nhịn chớ cương quyết không uống qua các loại bia khác, vì vậy mấy đứa trong quán mới gọi ông là... ông Tiger.

Thoạt đầu không đứa nào trong quán ưa nổi ông Tiger. Theo lời con Kim, con Lan thì ông Tiger có rất nhiều "tội". Tội thứ nhứt là ông đi một mình nhưng lại khoái chiếm riêng một cái bàn lớn nhứt, như vậy là giành mất chỗ của khách. Cái bàn đó, nếu ông Tiger chịu thu bớt lại còn có thể ngồi thêm ba bốn người nữa. Nhưng ông Tiger không những không thu bớt mà còn phình ra. Hễ ngồi xuống ghế là ông đặt cái cạc-táp to tướng lên bàn chớ không chịu đặt lên ghế như người ta. Nhưng đó mới chỉ là tội thứ nhứt. Tội thứ hai là sau khi "an tọa" xong, ông không chịu ngồi yên mà lần lượt rút từ trong cái cạc-táp cồng kềnh ra đủ thứ lỉnh kỉnh bày giăng giăng trên bàn: từ những thứ sang trọng như sách vở, báo chí đến những thứ bình dân như gói xôi bắp, bịch lòng gà...

Ngay hôm đầu tiên, ông Tiger đã ngoắt thằng Lâm, con Lan lại dặn:

- Kể từ ngày mai trở đi, hễ thấy chú bước vô, mấy đứa cứ đem ra hai chai Tiger ướp lạnh để sẵn trước mặt cho chú. Khi nào thấy chú uống hết, tiếp tục đem ra hai chai nữa, không cần đợi chú kêu. Cứ thế, chừng nào thấy đủ sáu chai thì thôi.

Ông Tiger ngày nào cũng uống sáu chai bia với lòng gà, xôi bắp thủ sẵn trong cạc-táp. Con Kim phụ trách việc thu tiền và kết toán sổ sách, thấy ông Tiger không thèm kêu món ăn của quán thì hậm hực lắm. Theo nó thì điều đó có thể kể như là cái tội thứ ba.

Cái tội thứ tư của ông Tiger là uống có sáu chai bia mà ngày nào cũng ngồi lì từ hai giờ trưa đến tám giờ tối, chiếm mất chỗ của biết bao nhiêu là lượt khách. Mà có phải ông "bám trụ" để làm chuyện gì nghiêm túc cho cam. Suốt sáu tiếng đồng hồ, ông bày mấy tờ báo nước ngoài kín mặt bàn rồi rút cây viết bíc trong túi áo ra, ông vừa nhấm nháp ly Tiger vừa trầm ngâm... chơi ô chữ.

Theo con Kim thì trên đời không có chuyện gì ngứa mắt hơn chuyện ngồi nhìn một cái ông già đầu như ông Tiger ngồi mải mê chơi trò con nít.

Nhưng bốn cái tội trên đây so với cái tội thứ năm của ôngTiger thì vẫn còn quá nhẹ, vẫn chưa thấm tháp vào đâu. Đó là cái tội không bao giờ mang theo đủ tiền.

Bữa đầu tiên, lúc con Kim bước lại tính tiền, ông Tiger nhìn vào tờ phiếu trước mặt rồi ấp úng gãi đầu:

- Cho anh thiếu lại hai chục ngàn được không?

Con Kim tưởng ông nói giỡn, bèn lỏn lẻn:

- Thôi mà chú.

Con Kim tưởng ông Tiger bông lơn cũng phải. Ông Tiger đâu có ăn uống chi nhiều. Sáu chai Tiger có bốn mươi tám ngàn chớ mấy. Mà với một người ăn vận tươm tất lịch sự, nhứt là lúc nào cũng xách kè kè cái cạc-táp to đùng như ông thì khoản tiền ít ỏi đó đâu có nhằm nhò gì.

Ông Tiger không đủ tiền trả sáu chai bia, mặt mày đã khó coi, nay thấy mình xưng "anh" mà con Kim nhứt quyết kêu bằng "chú" thì vầng trán thông minh của ông càng nhăn hơn nữa:

- Anh không đem theo đủ tiền thật mà. Ngày mai anh sẽ ghé trả.

Lần này, nhìn bộ tịch thiểu não của ông Tiger, con Kim biết là ông không giỡn.

Nó liền quay vô chỗ cô Thanh, xin ý kiến.

Cô Thanh cười:

- Cho ổng thiếu đi.

- Rủi ổng không quay lại thì sao, cô?

- Không sao hết! - Cô Thanh "triết lý" - Mất hai chục ngàn để hiểu được một con người, cái giá đó đâu có đắt!

Nhưng số cô Thanh đúng là số hên. Rốt cuộc cô hiểu thêm được ông Tiger mà không mất một đồng xu cắc bạc nào.

Ngày hôm sau, ông Tiger quay lại, cũng đúng vào hai giờ trưa.

Vừa ngồi xuống ghế, ông ngoảnh cổ ra sau, hí hửng ngoắt con Kim:

- Anh trả tiền thiếu hôm qua nè.

Con Kim bước ra, xởi lởi:

- Từ từ trả cũng được. Làm chi gấp vậy chú.

Ông Tiger lôi từ trong túi áo ra tờ hai chục ngàn, cười hề hề:

- Tính anh thiếu ai phải trả liền. Để lâu nó khó chịu trong người lắm.

Bữa đó, ngoài sáu chai bia, ông Tiger còn hào hứng kêu thêm một dĩa hến xào và ăn thêm hai đòn chả.

Con Kim ngó ra, vui vẻ nghĩ:

- Bữa nay chắc ổng mới lãnh lương.

Nhưng ông Tiger làm như không muốn cho con Kim vui vẻ được lâu.

Cuối buổi, khi nó hớn hở bước lại tính tiền, ông Tiger lại lục tung các túi áo túi quần rồi ấp a ấp úng y như hôm qua:

- Cho anh thiếu lại mười lăm ngàn, mai trả được không?


hainam4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com