Con Lan, con Kim ở trong quán cũng chồm dậy hét lên thất thanh:
- úi cha! Chết anh Cải rồi!
Nhưng thằng Cải đúng là chưa tới số chết.
Thằng Lâm sau khi tung một cước tính bỏ đi luôn, nghe con Cúc la hoảng, liền giật mình ngoảnh lại. Thấy thằng Cải sắp ngã dúi vô lò than, nó sởn gai ốc, quýnh quíu nhảy lại và hối hả tung thêm một cước nữa.
Lần này Lâm nhắm ngay cái lò than. "Binh" một tiếng, cái lò bắn ra xa, lật úp, tro than văng tung tóe như núi lửa phun, còn Lâm thì ôm chân nhảy lò cò, mặt méo đi vì đau đớn.
Con Lan ba chân bốn cẳng chạy ra, lật đật đỡ lưng thằng Lâm, miệng rối rít:
- Anh có sao không? Để em lấy dầu xức cho anh nghen!
Lẽ ra trong tình hình nước sôi lửa bỏng như vậy, con Lan phải hỏi han săn sóc thằng Cải mới đúng, nhưng một là trước nay nó chỉ quan tâm đến thằng Lâm, lăm lăm chờ dịp bày tỏ tình cảm với thằng này, hai là thằng Cải đã có con Cúc "phụ trách" rồi. Lúc này hai đứa nó đang ôm nhau nằm dồn cục dưới đât chứ đâu!
Số là lúc thằng Cải bị thằng Lâm đá văng vô lò than, con Cúc điếng người hét giật và chồm tới định đỡ thằng Cải. Không dè đến phút chót, cái lò than bị thằng Lâm đá bay đi chỗ khác, thành thử thằng Cải ngã sấp vô người con Cúc. Hai đứa không còn cách nào khác là ôm chầm lấy nhau té lăn ra đất.
Thằng Lâm biết đó là chuyện bất đắc dĩ nhưng thấy thằng Cải ôm con Cúc lâu quá không chịu ngồi lên thì cáu lắm.
Đợi con Lan xức dầu xong, nó cà nhắc bước lại kéo cổ áo thằng Cải:
- Đủ rồi! Ngồi dậy đi mày!
Cải nhăn nhó:
- Ngồi không nổi! Đau quá!
- Xạo đi! Té nhẹ hều mà đau!
- Nhẹ cái đẩu mày! - Cải chà tay vô hông - Dập be sườn tao rồi đây nè!
Lâm sầm mặt:
- Ngồi dậy không nổi thì thả tay ra!
Đến lúc này Cải mới sực nhớ là mình đang ôm cứng con Cúc, liền luống cuống bỏ tay ra, mặt đỏ bừng.
Còn con Cúc nãy giờ hồn vía lên mây, chẳng còn nhớ mình đang phiêu diêu tận thế giới nào. Thằng Cải buông tay ra một hồi, nó mới dần dần hoàn hồn và lồm cồm bò dậy.
Tối đó, Lâm gắt Cải:
- Mày tỏ tình giùm tao vậy đó hả?
- Tao sắp...
- Sắp cái con khỉ! - Lâm cự nự - Tao biểu mày giúp tao bày tỏ nỗi lòng với con Cúc chớ có biểu mày ôm nó cứng ngắc đâu! Mày tỏ tình giùm tao hay tỏ tình cho mày vậy?
Cải ấp úng thanh minh:
- Tao đâu có cố ý.
- Hừ, không cố ý mà nằm bệt dưới đất cả buổi! - Lâm chưa nguôi giận - Biết vậy tao để mày thành con heo quay cho rồi!
- Tại mày chứ bộ! - Thấy thằng Lâm lằng nhằng hoài, Cải bực mình vặc lại - Hết chỗ đá rồi hay sao mà lại đá vô mông tao!
Lâm nghiến răng:
- Ai biểu mày ngồi câm miệng hến cả buổi chi!
- Trời đất! - Cải giơ hai tay lên trời - Bộ mày tưởng chuyện đó dễ nói lắm hả? Phải lựa đúng thời cơ chớ!
- Thời cơ với chẳng thời cơ! - Lâm bĩu môi - Mày là đồ gan sứa thì có!
- ừ, tao gan sứa đó! - Cải giận dỗi đáp, vừa nói nó vừa kéo mền trùm kín đầu, vẻ muốn chấm dứt câu chuyện - Ngày mai, mày tự mình nói chuyện với con Cúc đi, tao không nói giùm đâu!
Thái độ quyết liệt của thằng Cải khiến Lâm bất giác lo lắng. Bây giờ nó mới hối hận là đã trách cứ thằng Cải quá đáng. Thực ra Lâm thừa biết mọi chuyện đều do nó mà ra. Nó đá thằng Cải lộn nhào vô lò than suýt chết, Cải không lôi ba đời nhà nó ra nguyền rủa đã là may, thế mà nó lại hung hăng lên án ngược lại nạn nhân của nó, đúng là bậy bạ quá sức.
Để bớt bậy bạ, Lâm lắc Cải:
- Cải nè.
Cải hất tay Lâm ra:
- Đừng đụng vô đồ gan sứa này.
Lâm cười xí xóa:
- Tao lỡ lời mà, giận tao làm chi tội nghiệp!
- Tao không giận mày! - Tiếng thằng Cải phát ra từ dưới tấm mền - Nhưng tao nhất quyết không bao giờ tỏ tình giùm mày nữa!
Miệng thằng Lâm mếu xệch:
- Mày nói vậy khác chi mày giết tao! Chẳng thà mày cứ giận tao nhưng vẫn nhất quyết tỏ tình giùm tao, như vậy tao thấy dễ thở hơn!
Kiểu ăn nói nhí nhố của thằng Lâm khiến Cải đang rúc dưới tấm mền cũng phải phì cười. Nó thò đầu ra:
- Khi nãy mày lỡ lời thiệt hả?
Lâm mừng quýnh:
- ừ, tao lỡ lời.
- Vậy tao không phải là đồ gan sứa hả?
Lâm gật đầu:
- Mày không phải là đồ gan sứa.
- Đồ gan sứa chính là mày hả?
Cú phản đòn của thằng Cải khiến Lâm ngẩn ra:
- Hỏi kiểu gì dễ xa nhau vậy mày?
Cải tỉnh khô:
- Nếu mày tự nhận mình là đồ gan sứa, tao mới có lý do để giúp mày. Nếu mày là người can đảm thì mày tự tỏ tình lấy, còn mượn tao nói giùm làm chi!
Biết rơi vào thế kẹt, Lâm đành thở dài:
- Mày nói đúng. Tao chính là đồ gan sứa.
Cải toét miệng cười:
- Nếu mày đã là đồ gan sứa, tao làm gì kệ tao, mày không được thúc giục hay huơ tay đá chân như hồi sáng nghe chưa!
- ừ, tao sẽ không huơ tay đá chân.
- Cũng không được ghen tuông bậy bạ.
- Tao sẽ không ghen tuông bậy bạ.
- Cho dù tao lỡ tay... ôm nhầm con Cúc một lần nữa.
Lâm bí xị:
- Cho dù mày lỡ tay.
- Nhớ nha?
- Nhớ.
Lâm nói nhớ mà người nó xụi lơ như chết rồi.
Trưa hôm sau, "hiện trường" vẫn giống y chang hôm trước. Thằng Cải ngồi tréo mảy trên chiếc ghế thấp, chùm thẻ giữ xe một nửa giắt túi một nửa lủng lẳng bên hông. Con Cúc ngồi quạt lò nướng bánh kế bên. Thằng Lâm ngồi chóc ngóc trong quán ló mắt ngó ra.
Bữa nay, Cải quyết tâm phải làm tròn sứ mạng thằng Lâm ủy thác. Nó phải chứng tỏ cho thằng Lâm thấy nó không phải là đồ gan sứa. Hôm qua, mặc dù cuối cùng thằng Lâm rút lời lại nhưng Cải biết trong tâm thằng này vẫn khi dể nó. Chỉ tại không biết nhờ ai nên thằng Lâm phải nhờ đến nó đó thôi.
Cải chứng tỏ quyết tâm bằng cách vừa nhác thấy con Cúc bê lò than từ trong nhà đi ra chưa kịp ngồi xuống, nó đã tằng hắng:
- Cúc nè!
- Dạ.
Con Cúc lui cui kê lò, ứng tiếng đáp. Nghe con Cúc "dạ" một tiếng ngọt xớt và hiền khô, thằng Cải thấy yên tâm lắm.
Nó sắp xếp ý tứ trong đầu đâu ra đó rồi bình tĩnh tiếp:
- Bữa nay Cải muốn nói với Cúc một chuyện quan trọng.
Con Cúc nghe nói có chuyện quan trọng thì ngước mắt ngó lên:
- Chuyện chi mà quan trọng rứa anh Cải?
Khổ nỗi, con Cúc ngó lơ thì không sao, còn hễ nó nhìn chằm chặp vô mặt, thằng Cải lại đâm lóng ngóng. Nó nuốt nước bọt:
- à, thiệt ra thì cũng không quan trọng gì lắm...
Con Cúc cười hí hí:
- Có chuyện chi anh Cải nói phứt ra đi, lúc kêu quan trọng lúc kêu không, nghe khó hiểu quá!
Tiếng cười của con Cúc làm Cải thêm lúng túng. Nó bối rối gãi đầu:
- ờ... ý Cải muốn nói là... Cúc nhích cái lò ra xa một chút... để chỗ đó sợ có ngày Cải té nhào vô lần nữa.
Con Cúc tưởng thiệt liền lom khom nhấc cái lò nhích qua bên trái, cách thằng Cải thêm một quãng.
Trong khi đó Cải tiếp tục gãi đầu sồn sột, may mà đầu nó sạch sẽ, nếu không chí rận chắc đã rớt lộp độp.
Đã vậy, nghe thằng Lâm ngồi ho khan đằng sau lưng, Cải càng quýnh dữ. Trưa hôm qua, lúc Cải "thi hành nhiệm vụ" thì thằng Lâm chun tuốt vô góc nhà ngồi quan sát. Bữa nay, Lâm quyết ngồi ngay cái bàn ngoài cùng, sát sau lưng thằng Cải và con Cúc. Ngồi chỗ đó Lâm có thể dỏng tai nghe ngóng để kịp thời động viên thằng Cải nếu thằng này nửa chừng nhụt chí. Còn nếu thấy Cải bắt đầu trơn tru "Anh Lâm ảnh nhờ Cải nói với Cúc là..." thì Lâm sẽ len lén rút lui êm. Lâm đã tính rồi, lúc đó nó sẽ chui tuốt vô trong bếp kín đáo ngó ra xem con Cúc phản ứng ra sao.
Khi nãy thấy thằng Cải hùng hồn "Cải muốn nói với Cúc một chuyện quan trọng", Lâm mừng rơn, đã nhỏm đít định đứng dậy. Nhưng hóa ra thằng Cải chỉ hùng hổ được mỗi câu đầu. Đến câu thứ hai nó xuôi xị khiến thằng Lâm xuôi xị theo. Chính vì vậy, Lâm mới vờ ho húng hắng để vực dậy tinh thần thằng Cải.
Tiếng ho của thằng Lâm coi vậy chớ lợi hại lắm. Nó ho tới "tua" thứ ba thì Cải nghiến răng day sang con Cúc:
- Cúc nè.
- Dạ.
- Chuyện khi nãy í mà.
- Chuyện khi nãy răng?
- Chuyện khi nãy chưa phải chuyện quan trọng mà Cải định nói với Cúc đâu.
- ủa, rứa hả? - Con Cúc chớp chớp mắt, ngạc nhiên - Chớ chuyện anh Cải muốn nói là chuyện chi?
Cải gồng mình hít một hơi dài:
- Thiệt ra đây không phải là chuyện của Cải.
Con Cúc càng nghe càng không hiểu mô tê gì:
- ủa, không phải chuyện của anh Cải thì anh Cải nói với em làm chi?
- Chuyện của người khác. Nhưng người khác nhờ...
Thằng Lâm lúc này tư thế giống hệt mèo đang rình chuột. Nó mọp người xuống bàn, đầu nghiêng một bên, tai vểnh lên. Nghe thằng Cải vòng vo Tam Quốc lâu lắc, nó hơi bực. Nhưng đến khi Cải chuẩn bị nói tới chỗ quan trọng, nó lại cắn chặt môi và hồi hộp nín thở lắng nghe.
Nhưng đúng vào lúc thằng Cải sắp hoàn thành sứ mạng trọng đại thằng Lâm giao thì chuông điện thoại reo um khiến cả thằng Cải lẫn con Cúc giật mình ngoảnh cổ ngó vô trong.
Thằng Lâm chửi lầm rầm trong bụng và lót tót chạy lại nhấc máy.
Hóa ra ba con Cúc ở ngoài quên gọi vô:
- Dạ, dạ, có. Bác đợi một chút.
Đáp xong, thằng Lâm lật đật đặt ống nghe xuống và hấp tấp phóng ra cửa, hí hửng lập công:
- Cúc, vô nghe điện thoại kìa. Ba em gọi đó!
Thằng Lâm nói chưa hết câu, con Cúc đã quýnh quíu co giò chạy, tay vẫn cầm cái bánh đa nướng dở.
Lâm ngó theo, thắc mắc không biết gia đình con Cúc có ai đau ốm bệnh hoạn gì không mà nhằm lúc trưa trờ trưa trật ba nó lại gọi vô.
Bụng lo lắng, Lâm quên cả ngồi. Nó cứ đứng trơ giữa cửa, nhíu mày ngó vô trong.
Đợi con Cúc buông máy xuống, lững thững đi ra, thằng Lâm nôn nóng xán lại:
- Ba em gọi vô có chuyện gì không vậy Cúc?
Con Cúc cười:
- Dạ, không có chi. Ba em chỉ hỏi thăm sức khỏe em thôi.
- Hỏi thăm sức khoẻ sao nói chuyện cả buổi vậy?
- à, ba em còn dặn dò em đủ thứ nữa.
Lân ngần ngừ một thoáng rồi liếm môi hỏi:
- Khi nãy ba em có hỏi ai kêu em vô nghe điện thoại không?
- Có! - Con Cúc gật đầu - Ba em hỏi ai vừa nhấc máy, em kêu là anh.
Lâm hồi hộp:
- Ba em có hỏi gì về anh không?
- Có. Ba em hỏi anh là ai, em nói anh làm chung với em.
- Rồi sao nữa?
- Rồi ba em hỏi nhà anh ở đâu, em kêu nhà anh ở Tây Ninh, ban ngày đứng bán tối ngủ luôn tại quán.
Thấy ba con Cúc hỏi thăm mình cặn kẽ, thằng Lâm mừng thầm trong bụng. Ông già chắc có thâm ý gì mới điều tra gia cảnh mình từng li từng chút như vậy, không duyên không cớ chẳng ai lại đi hỏi ba chuyện râu ria chi cho mệt. Nghĩ vậy, thằng Lâm long lanh mắt nhìn con Cúc, tí tởn thăm dò tiếp.:
- Ba em còn nói gì nữa không?
Con Cúc thật thà:
- Có. Ba em biểu em tối ngủ chung nhà với đàn ông con trai phải coi chừng, đừng để mấy đứa lưu manh dụ dỗ, lường gạt. Ba em kêu ở thành phố bọn bất lương nhiều lắm!
Thằng Lâm không ngờ cái câu tiếp theo lại xoay ra như vậy. Con Cúc nói xong cả buổi rồi, đã đi ra ngoài ngồi nướng tiếp cái bánh đa gần xong rồi mà thằng Lâm vẫn còn đứng chết trân tại chỗ, mặt mày sượng ngắt.