hn4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com
Full version available at http://4u.jcisio.com/p/story/pt-416.htm

Daniel Steel

Ngôi sao lầm lỗi

Thứ bảy, 27/10/2001, 17:04 (GMT+7)

Ngôi sao lầm lỗi (phần 59)

Daniel Steel

Qua đây, Elizabeth biết rằng Crystal rất yêu Spencer, nhưng chị không muốn để chồng biết sự phát hiện này nên im lặng để giữ chồng không cho ly dị.

- Cô ấy có quay về Hollywood nữa không?

- Không, cô ấy ở lại nhà.

- Nhà ở đâu?

- Cái đó chẳng quan trọng.

Vào mùa thu, Spencer đã làm việc cho viên thượng nghị sĩ được sáu tháng. Lúc nào anh cũng bận túi bụi.

Anh thậm chí chẳng quan tâm xem mình đang sống cùng nhà với ai. Trừ các buổi tiếp khách hai người phải ngồi chung một căn phòng, còn ngoài ra anh chẳng bao giờ gặp vợ.

Spencer chẳng còn thời gian gọi điện cho Crystal, vả lại thái độ của cô rất lạnh lùng nên anh thấy buồn. Ba mươi sáu tuổi, anh leo lên khá cao trên bước đường công danh. Nhưng khi leo cao anh đã để rơi mất một người anh quý nhất trên đời này… cô gái anh đã gặp ở trại chăn nuôi cách đây chín năm. Anh đã mất Crystal.

**

Vào Lễ tạ ơn Chúa, Crystal trở dạ. Cô bấu chặt tay ghế. Hiroko vội chạy đi gọi Boyd để anh tìm bác sĩ.

Một giờ sau, Boyd mời được bác sĩ về nhà. Mặt Crystal ướt đẫm mồ hôi, Hiroko ngồi cạnh và cầm tay cô như bẩy năm trước đây cô đã từng cầm tay chị. Boyd dẫn bé Jane ra chơi ngoài vườn. Bác sĩ Goode và Hiroko giúp Crystal vượt cạn.

- Thằng bé rất kháu… ồ, thằng bé kháu quá…!

Hiroko công nhận thằng bé giống Spencer như đúc. Chị lau rửa qua cho Crystal rồi đi tắm sạch sẽ cho cháu bé trước khi cuốn tã lót.

Crystal đặt tên cho con là Zebediah, nghĩa là Của trời phú. Bác sĩ đặt Zebediah nằm cạnh mẹ. Ông nán lại một lúc. Hiroko mời ông tách cà phê nóng, ông ngập ngừng một lát rồi giơ tay đón nhận. Hôm nay ông thấy bắt đầu mến người phụ nữ Nhật Bản này. Ông lấy làm tiếc rằng mình không chịu chăm sóc thai nhi cho chị.

**

Bốn ngày sau Lễ tạ ơn Chúa, 26/1/1956, Zebediah kỷ niệm ngày sinh nhật đầu tiên của mình.

Crystal làm một chiếc bánh ga tô rất to, Zebediah rúc rích cười và thọc cả hai tay vào bánh. Bé Jane vội chạy đi lấy khăn lau tay cho em. Bé đã lên tám và rất mến Zebediah.

Bây giờ mọi người bắt đầu dần dần chấp nhận Hiroko. Chị đã bị xa lánh mười năm trời. Nhưng Jane vẫn phải trả giá cho lòng dũng cảm của bố mẹ. Phần lớn các bạn cùng trường đã chế giễu bé, coi bé là con lai. Nhưng cũng nhờ vậy mà em phát triển nhanh hơn các bạn khác nhờ cách giáo dục dịu dàng của mẹ. Dần dà bé có được lòng vị tha và tính kiên nhẫn. Bé bế Zebediah đi khắp trại và tỏ ra là người giúp việc hàng đầu của Crystal. Chị thường bận rộn giám sát mọi công việc của trại, đôi khi bản thân chị cũng phải tham gia làm đồng.

Trại đã bắt đầu khởi sắc, Crystal phải bán một mảnh đất để lấy tiền tu bổ lại nhà cửa. Nhưng chị nhận thấy hoa lợi của trại chỉ đủ nuôi sống gia đình, có vất vả mấy cũng chỉ đủ tiền duy trì sự tồn tại của trại và đảm bảo mức sống tối thiểu cho gia đình. Ý nghĩ này dầy vò chị.

Crystal thấy hai vợ chồng Boyd vật lộn ngày qua ngày nhưng trạm bán xăng cũng chỉ đủ để nuôi sống gia đình anh. Bây giờ chị có Zebediah, một ngày nào đó, chị phải kiếm được một việc làm có khả năng dành tiền để đảm bao tương lai sau này cho con. Nhưng chị không hề có ý định bán trại chăn nuôi. Chị vẫn còn tâm niệm lời bố dặn không được để trang trại rơi vào tay những người xa lạ, dù thế nào, chị cũng phải giữ bằng được trang trại. Đây là nhà của chị, của con chị, bây giờ cũng là nhà của gia đình Boyd.

Khi nói chuyện với Spencer qua điện thoại, Crystal không hề nói cho anh biết những khó khăn của mình. Spencer vẫn đôi lúc gọi điện cho chị, nhưng sợ anh nghe được tiếng Zebediah lúc nào cũng bám lấy mẹ, nên chị thường tìm cách rút ngắn cuộc trao đổi của hai người. Do đó anh gọi thưa dần. Nghe tiếng nói của Crystal chỉ càng làm ruột gan anh rối bời và Crystal luôn tỏ thái độ cương quyết không muốn anh đến gặp chị. Crystal sợ nếu anh đến, anh sẽ thấy Zebediah. Chị muốn suốt đời giấu anh điều bí mật này. Chị biết được anh đang trên đà tiến, các báo chí, ngay cả báo chí ở địa phương, đã có bài viết về anh.

Mùa xuân 1975, cả đất nước hân hoan trước nền kinh tế phồn thịnh, tuy vậy, cuộc sống của Crystal vẫn như trước. Họ vật lộn vất vả với mùa đông. Crystal thấy mình phải tìm một công việc khác để kiếm thêm tiền.

Zeb đã được mười tám tháng, bé lò dò đi theo Jane khắp nơi. Hàng ngày bé sốt ruột mong đợi chị Jane đi học về.

Đầu một chiều tháng năm, Crystal tâm sự với Hiroko về những suy nghĩ của mình trong hai năm qua. Chị thấy mình phải quay về Hollywood thử vận may.

- Em để cháu Zeb ở đây nhờ anh chị chăm sóc giúp, - Crystal nói.

- Em không đem theo cháu đi Los Angeles à? – Hiroko hỏi, vẻ không tin vào những lời tai vừa nghe được.

- Đành phải như vậy chị ạ.

Năm ngoái Crystal được xem một bộ phim mình đã đóng. Chị ngạc nhiên trước diễn xuất và sắc đẹp của mình. Bây giờ sau khi sinh nở, trông chị vẫn giòn con mắt. Năm nay chị hai mươi sáu tuổi, có đứa con trai phải nuôi dạy. Nhưng chị thấy mình phải dứt áo ra đi lúc này, kẻo nấn ná sẽ bị già khó vực lên và bị rơi vào lãng quên.

Hai vợ chồng Boyd rất cảm động khi thấy Crystal nhờ họ trông nom săn sóc hộ đứa con chị vô cùng yêu quý. Tháng 6, sau một tuần lễ khóc hết nước mắt, Crystal chia tay con và gia đình để ra đi. Chị biết rằng mình phải ra đi là vì con, vì tương lai của con. Nếu để mười năm sau mới ra đi thì đẹp, nhưng lúc đó qua muộn đối với Crystal.

Zeb chưa bao giờ phải xa mẹ quá một tiếng. Thế mà hôm nay Crystal phải để chú ở nhà để ra đi. Chú khóc thét lên và giơ tay đòi theo mẹ. Crystal ôm hôn con lần cuối, xiết chặt con vào lòng, hít ngửi làn da thơm dịu của Zeb, rồi nghẹn ngào trao chú cho Hiroko.

- Chị chú ý chăm sóc cháu giúp em…


hainam4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com