Thứ sáu, 26/10/2001, 11:28 (GMT+7)
Ngôi sao lầm lỗi (phần 58)
Daniel Steel
Crystal bảo, cô cảm thấy mình chưa sẵn sàng để sống với Spencer. Cô muốn ở lại trại, mặc dù nhận thấy làm vậy là vô ơn trước những gì anh đã hy sinh cho mình.
Hai mươi bốn tuổi, sau tất cả những thử thách vừa rồi, cô không muốn nghĩ tới chuyện cưới xin. Cô khẳng định với anh, cô muốn được sống một mình, nhưng Spencer không tin. Chuyện này xem ra giống hệt những gì cô đã tuyên bố qua điện thoại một năm rưỡi trước đây. Dạo đó cô bảo, không còn yêu anh là cốt để cứu anh thoát nanh vuốt của Ernie.
- Tại sao em muốn ở lại đây một mình
- Em thấy cần phải như vậy. Có thế thôi. Em muốn ở đây để làm những việc em muốn làm. Em có quyền như vậy đúng không?
Xem ra Spencer rất tự ái, đêm sau, khi hai người yêu nhau, Crystal phải cố ghìm không để nước mắt tuôn trào. Spencer muốn tranh luận với cô vài ngày nữa, nhưng cô tỏ ra kiên quyết và sau một tuần thực sự bị giày vò hành hạ, cô biết rằng mình đã thuyết phục được Spencer. Anh nhận cương vị đó ở Washington, nhưng còn cố vật nài cho phép mình được thỉnh thoảng tới thăm cô.
Crystal biết rõ nếu đồng ý như vậy, lại sẽ sinh chuyện tai tiếng nên kiên quyết từ chối. Cô phải tỏ ra cứng rắn với anh, mọi xự tiếp xúc, quan hệ sẽ gây nguy cơ huỷ hoại anh. Bây giờ cuộc đời cô đã bị vấy bẩn, nếu anh là một người khác thì lẽ đương nhiên chuyện sẽ khác. Nhưng Spencer còn cả cuộc đời phía trước và cô đã bắt gặp khuôn mặt rạng rỡ của anh khi anh nói tới công việc mới ở Washington với ngài thượng nghị sĩ.
Một ngày nào đó Spencer sẽ làm nên chuyện này chuyện nọ, Crystal chẳng có ý định là kẻ cản đường anh. Chỗ của anh là ở bên Elizabeth, dù cho anh có phản đối thế nào cũng thế thôi. Do đó Crystal tìm cách trả anh về.
Sau khi Spencer đã ra đi, Crystal nằm khóc nức nở. Một lần nữa Spencer lại dứt áo ra đi mãi mãi. Trả lại tự do cho anh là món quà cuối cùng cô tặng anh. Cô chỉ còn duy nhất món quà đó.
Crystal mời hai vợ chồng Boyd dọn đến ở ngôi nhà trước đây của Becky. Sau khi quét dọn và quét vôi lại, hai vợ chồng anh đến ở vào giữa tháng Ba. Họ còn phạt sạch cỏ một vạt đất quanh nhà và trồng hoa.
Crystal thuê hai nhân công nam để chăm sóc ngô và mượn hai người Mêhico khác chăm sóc nho. Hàng ngày Boyd ra trạm bán xăng, còn Hiroko và Crystal, có bé Jane giúp đỡ để đưa trại đạt được khả năng sản xuất như trước kia.
Tháng ba, mặt trời đã bắt đầu nóng, sau khi cạo tường suốt ngày để quét vôi lại, Crystal thấy choáng váng suýt ngất. Hiroko đỡ cô ngồi và nhìn bạn vẻ lo lắng. Crystal trong người không được khoẻ, tuy cô cứ chối đây đẩy. Mấy tháng gần đây thật cực nhọc đối với cô, chưa kể đến vụ án và thời gian sống bên Ernie.
Tuy vậy điều vất vả nhất với Crystal là nỗi buồn phải xa Spencer. Anh gọi điện cho cô mấy lần nhưng cô đều tỏ vẻ mập mờ hơn với anh, lần nào cô cũng nhấn mạnh rằng anh không nên đến thăm cô. Anh làm việc cho ông thượng nghị sĩ, chỉ đạo chiến dịch vận động bầu cử. Thế mà anh vẫn muốn gặp Crystal. Cuối cùng cô phải tỏ ra hơi cứng rắn hơn bằng cách tuyên bố rằng cô đã có một người yêu ở thành phố và bây giờ trại đã khá rồi. Spencer đành quay về sống với Elizabeth, chị nằng nặc không chịu ly dị.
Hiroko đắp mảnh vải ướt lên trán Crystal và ngồi nài nỉ cô đi khám bác sĩ xem trong người thế nào.
- Chị khỏi lo đi! Chẳng qua em không quen làm việc nặng thôi mà.
Trại dần dần lấy lại được dáng vẻ của nó, thậm chí còn trù phú hơn trước. Bố cô chắc phải tự hào về cô, còn Boyd sững sờ trước sự thay đổi trong thời gian ngắn như vậy. Crystal mới về nhà có hai tháng.
Ba ngày sau, trong khi đang nhổ cỏ dại, Crystal ngất xỉu thực sự. Bé Jane thấy cô nằm lăn ra đất nên vội chạy về nhà gọi mẹ. Lần này đích thân Boyd đưa cô đến phòng khám của bác sĩ Goode.
Khám cho Crystal xong, bác sĩ tuyên bố Crystal có mang. Cô sững sờ nhìn ông, nhưng nhẩm tính số tháng, cô thấy ông đã nói đúng. Ngay tối hôm đó cô kể lại với Hiroko.
- Em định thế nào? – Hiroko bình tĩnh hỏi.
Chị biết rõ Crystal còn quá yêu Spencer, cô xua đuổi anh cũng chỉ vì mong muốn điều tốt lành cho anh chứ chẳng phải vì không yêu anh.
Crystal nhìn Hiroko vẻ buồn bã.
- Em sẽ giữ đứa bé.
Đây là tất cả những gì còn lại của Spencer, cô có cả một ngôi nhà để đón đứa trẻ. Tháng 1 cô sẽ sinh, như vậy cô có mang vào lần đầu tiên hai người đã ngủ với nhau ở San Francisco.
Boyd ngạc nhiên nghe Hiroko báo tin và anh rất buồn khi Crystal bắt anh hứa giữ bí mật.
- Em muốn giấu anh ấy?
Điều đó là tất nhiên. Cô đã phải vất vả mới làm Spencer yên tâm theo đuổi công việc. Biết chuyện này bây giờ thật chưa phải lúc đối với anh.
- Ngoài anh chị ra, em mong rằng không ai hay biết gì hết.
Crystal giấu cả Pearl lẫn bác Harry. Đây là niềm vui lớn trong đời cô… kỷ niệm cuối cùng về người cô yêu quý.
Crystal đã có lý. Spencer rất say mê với công việc. Anh gánh vác những trách nhiệm cực kỳ to lớn. Thậm chí anh còn nghĩ một ngày nào đó, anh sẽ ứng cử vào Quốc hội. Nhưng lúc này anh rất quý trọng ông thượng nghị viện trẻ nên chưa muốn xa ông.
Thậm chí cả Elizabeth cũng hân hoan và đây là lý do để một lần nữa chị từ chối ly dị. Tuy anh đã thành công trong vụ án nọ nhưng xét cho cùng chị đã đạt được điều mong ước. Chị đã lấy một nhân vật quan trọng.
Khi Spencer quay về nhà, Elizabeth đã nổi khùng tức giận và suốt tuần đầu sống ở Washington, hầu như chị không muốn nhìn mặt anh. Anh định dọn ra sống một mình. Cuối cùng hai người nổ nhau một trận ra trò.
Chuyện xẩy ra một tuần sau khi anh nhận chức vụ mới. Tuy Elizabeth đã doạ anh trước khi vụ án được đưa ra xét xử, sau đó anh đã sống xa vợ thế mà anh vẫn không hiểu tại sao vợ mình vẫn khăng khăng không chịu ly dị. Chuyện anh chung sống mấy tuần qua với Crystal, Elizabeth cũng thừa biết.
Nhưng Elizabeth bị kích thích trước tầm quan trọng của cương vị mới chồng chị đảm nhiệm. Chị cho rằng đây thực sự là hành động đầu tiên đáng khen ngợi của chồng. Hơn nữa người ta vẫn tiếp tục nói đến thành công rực rỡ của Spencer trong vụ bào chữa cho cô đào điện ảnh. Đáng nhẽ phải tức giận thì ngược lại, vợ anh lại tự hào về anh. Chị chỉ quan tâm đến danh tiếng, bằng giá nào cũng được, thậm chí phải trả giá bằng cả đám cưới của họ.
- Anh Spencer, em thấy thích những công việc anh làm trong thời gian gần đây.
Elizabeth tự hào là vợ người đang chuẩn bị cuộc vận động bầu cử của một thượng nghị sĩ.
- Em nói nghiêm chỉnh đấy chứ?
- Tất nhiên. Em sẵn sàng sống như thế này. Thực ra em chẳng có ý định trả lại tự do cho anh.
Như thường lệ, Elizabeth tỏ ra tàn bạo đối với Spencer.
- Anh đã biến em trở thành một trò cười. Anh tưởng em đồng ý ly dị để anh có thể cưới con bé đó thì đúng anh là điên rồ.
- Anh rất muốn cưới cô ấy, - Spencer chẳng còn có ý muốn nói dối vợ. – Nhưng thật ra cô ấy không muốn lấy anh.
- Có thể con bé đã bị điên, có thể nó quá không ngoan. Em không biết nữa…
- Hình như cô ấy muốn sống một mình. Cô ấy sợ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.
- Cô ấy có lý. Cô ấy thông minh hơn em nghĩ đấy nhé.
Còn tiếp