hn4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com
Full version available at http://4u.jcisio.com/p/story/pt-406.htm

Daniel Steel

Ngôi sao lầm lỗi

Thứ ba, 16/10/2001, 17:17 (GMT+7)

Ngôi sao lầm lỗi (phần 50)

Daniel Steel

Spencer như vậy đã rõ tại sao người ta bắt cô. Crystal không có bằng chứng ngoại phạm, không ai xác minh những lời khai của cô.

- Anh Spencer… - Crystal nói, giọng như con trẻ, - Em biết là không nên gọi điện cho anh như thế này… anh có thể ngoảnh mặt làm ngơ… nhưng em chẳng còn biết trông mong bấu víu vào đâu. Anh giúp em chứ?

Đầu dây đằng kia im lặng một lát rồi nghe tiếng Crystal thở dài. Anh biết rõ mình phải làm gì. Anh nhận ra ngay từ khi mới nghe điện của Crystal. Anh không do dự và quyết định sẽ đi California.

- Ngày mai anh sẽ tới chỗ em. Phải tìm một người chống án cho em.

- Anh có thể giúp em được không? Ôi, lạy Chúa, anh Spencer… em sợ lắm. Nếu em không chứng minh được rằng mình đã không tới Malibu thì anh biết chuyện gì xẩy ra với em.

Do mải nói chuyện qua điện thoại, Spencer không nghe thấy bước chân Elizabeth bước vào nhà. Chị đứng ngoài hành lang và nghe rõ những lời anh trao đổi với Crystal.

- Em đừng lo. Chúng ta sẽ chứng minh được. Nhưng, Crystal, anh không chuyên về những vụ án hình sự. Phải tìm một luật sư giỏi. Đừng coi thường chuyện này… anh van em.

Biết bao vấn đề đang bị đe doạ. Cuộc đời của Crystal. Và, gián tiếp, cả cuộc đời anh.

- Nhưng em muốn anh trực tiếp tham gia… nếu anh có thời gian.

- Tới chỗ em, chúng ta sẽ trao đổi sau. Em cần gì nữa không?

Đường dây điện thoại không được tốt nên Spencer cứ phải gào vào ống nghe.

- Có, - Crystal mỉm cười qua hai hàng nước mắt. – Em cần một chiếc cưa sắt.

Spencer cũng bật cười.

- Được rồi. Em sẽ thoát khỏi nơi ấy. Đừng nản! Anh sẽ tới ngay. Crystal này…

Mãi lúc này Spencer mới chợt nhìn thấy Elizabeth đang đứng quan sát mình. Anh liền nói hết câu.

- Anh vui là em đã gọi điện cho anh.

Crystal cũng thấy vui. Đồng thời cô thấy hổ thẹn là đã gọi điện vì cách đây một năm, cô đã yêu cầu anh để cho cô yên. Nhưng cô chẳng còn ai để cầu cứu. Và cô vẫn yêu anh.

- Em nói với họ anh là luật sư của em. Như vậy được không anh?

- Được, em nói với họ rằng anh xác nhận. Nhưng đừng nói gì thêm nữa, đừng nói nữa đấy! Em nghe rõ không.

- Vâng, - Crystal đáp, giọng ngập ngừng.

Người ta đã vặn vẹo hỏi cô biết bao câu hỏi. Người ta hỏi cô suốt ngày tới khi phải bật khóc nức nở do hoàn toàn không tự chủ được nữa. Cuối cùng người ta đành phải để cho cô gọi điện cho luật sư của mình.

- Anh nói nghiêm chỉnh đấy! Đừng nói một lời nào. Anh muốn trước hết trao đổi tất cả với em xem sao. Em rõ chưa?

- Vâng, - Crystal đáp, lần này giọng cô có vẻ tin tưởng hơn.

- Được rồi, - Spencer hài lòng bảo. – Ngày mai anh sẽ gặp em. Tin anh, chúng ta sẽ có cách thoát khỏi vụ này.

Một lát sau, hai người bỏ máy. Spencer đứng nhìn điện thoại hồi lâu, rồi quay về phía Elizabeth. Chị hỏi chồng:

- Chuyện gì vậy?

Spencer không đáp ngay, anh quan sát vợ vài giây. Anh phải nói rõ cho vợ biết sự thật, ít ra thì cũng một phần sự thật. Như vậy, Elizabeth đỡ ngỡ ngàng khi biết tin qua báo chí. Crystal đã bắt đầu nổi tiếng, nên chắc chắn báo chí sẽ thổi phồng vụ này.

- Một người bạn gái của anh đang gặp chuyện rắc rối ở California.

Thấy Elizabeth cau mày, Spencer hít mạnh một hơi, rồi nói tiếp:

- Ngày mai anh sẽ tới đấy.

- Em có thể hỏi anh tại sao lại đến đấy? – Elizabeth nói giọng lạnh lùng và lấy thuốc lá châm hút.

- Xem có thể giúp gì được không.

- Anh có thể cho em biết cô bạn gái ấy là ai không?

Lưỡng lự một lát, rồi Spencer đáp:

- Cô ta là Crystal Wyatt.

Elizabeth không biết người nào có cái tên đó, nhưng qua ánh mắt chồng, chị biết người đó là ai. Chị chậm rãi ngồi xuống trường kỷ và mắt vẫn không rời khỏi chồng. Theo bản năng, chị đoán rằng đấy là người đàn bà đã xen vào cuộc sống vợ chồng của chị.

- Bạn thế nào, anh Spencer? Người yêu cũ?

- Một cô bé anh đã quen. Cô ấy đã lớn và bây giờ đang gặp chuyện vô cùng rắc rối.

Anh không ngồi xuống cạnh vợ, sợ một bức tường băng giá sẽ được dựng lên ngăn cách họ.

- Ngày mai anh sẽ tới đấy.

- Nếu là anh, em sẽ chẳng làm vậy.

- Phải đến đấy. – Spencer kiên quyết nói.

Elizabeth liền bình tĩnh nói:

- Nếu anh đi, em sẽ ly dị.

Đấy chính là điều anh mong muốn trước đây một năm, thế mà bây giờ Elizabeth lại dùng nó để doạ anh. Nhưng dù Elizabeth muốn nói gì hoặc làm gì đi nữa, anh sẽ đi.

- Thật đáng tiếc!

- Thật chứ? – Elizabeth nói, giọng càng lạnh lùng hơn. – Anh muốn vậy chứ? Còn cái cô Crystal Wyatt ấy? Cô ấy nghĩ sao?

- Điều duy nhất mà lúc này cô ta đang tập trung suy nghĩ là cố khắc phục nỗi hãi hùng.

Cuối cùng Elizabeth đã hồi âm lại đề nghị của anh. Kể cũng mất khá nhiều thời gian.

- Em nhắc lại điều em đã nói với anh. Em không muốn bị lâm vào tình trạng nhục nhã vì những hành động của anh ở đây với những cô bé ngu ngốc.

- Khi nào anh quay về, ta sẽ trao đổi vấn đề này cụ thể hơn, - Spencer đáp, lúc này anh coi vấn đề ly dị không còn là vấn đề quan trọng hàng đầu. Anh đưa tay vuốt tóc. Mái tóc anh đã bắt đầu có tóc hoa râm. Anh đã ba mươi nhăm tuổi, anh đem lòng yêu Crystal đã tám năm và lúc này cô đang cần anh. – Elizabeth cô ấy đang cần tới anh.

- Anh yêu cô ta?

- Đã từng yêu.

Đây là lần đầu tiên Spencer tỏ ra chân thực đối với vợ.

- Còn bây giờ?

- Anh không biết nữa. Lâu rồi anh không gặp cô ấy. Nhưng không phải lý do ấy mà anh đến đấy. Anh đến vì cô ta không biết dựa vào ai.

- Nghe cảm động rớt nước mắt! – Elizabeth nói khi bước tới cầu thang dẫn lên phòng của hai vợ chồng. – Nhưng trước khi đi, anh suy nghĩ kỹ những điều em đã nói với anh. Em khuyên anh nên mời một luật sư khác bảo vệ giúp cô ta.

Còn tiếp


hainam4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com