Chủ nhật, 14/10/2001, 09:55 (GMT+7)
Ngôi sao lầm lỗi (phần 48)
Daniel Steel
Spencer muốn được biết nhiều hơn nữa, song cả hai đều suy sút. Sai lầm đầu tiên của anh là lấy Elizabeth, tuy biết rằng mình không yêu chị.
Anh đã cả nghe mọi người và nghĩ làm vậy là đúng. Anh còn cố cho rằng mình yêu Elizabeth, chứ những tình cảm với Crystal chỉ là hão huyền.
- Anh đã trao đổi với Elizabeth chưa?
- Rồi. Nhưng chẳng giải quyết được gì. Cô ấy kiên quyết không chịu, chỉ còn mỗi cách là choảng cho cô ấy một trận hoặc rình bắt quả tang cô ấy đang ngủ với người khác, chứ ngoài ra, anh thấy chẳng còn lý do nào cô ấy chịu nghe cả. Nhưng anh không bỏ cuộc. Em cố kiên trì một thời gian, Crystal. Anh sẽ cố gắng thuyết phục được cô ấy.
Nói vậy chứ Spencer chưa tìm ra cách gì để thuyết phục, tuy vậy anh sẽ vắt óc suy nghĩ. Quả thực anh không ngờ sự việc lại xoay chuyển như Crystal vừa cho biết. Thật đúng như tin sét đánh.
- Anh chẳng cần phải nhọc tâm cố gắng, anh Spencer. Ernie và em đã trao đổi với nhau và…
Crystal nghẹn ngào khi thốt lên những lời vừa rồi, nhưng cố giữ giọng tự nhiên. Thật khó biết bao, song cô biết rằng tính mạng Spencer phụ thuộc vào sự kiên quyết của cô trong giây phút này, sau đó anh muốn nghĩ thế nào về cô cũng được. Ở Hollywood mọi người đồn rằng Ernie quan hệ với những kẻ cực kỳ nguy hiểm.
- Em bảo sao?
- Em bảo là… - Crystal cố lấy giọng lạnh lùng, trái ngược với bản chất tự nhiên của cô. – Em bảo là anh đừng bao giờ tới đây nữa. Em chẳng muốn cuộc đời em lại bị đảo lộn.
- Em lại chung sống với gã à? Chỉ vì sợ mọi người bàn tán đặt điều? Em điên à?
- Không đâu.
Tốt hơn hết là phải gây đau cho Spencer còn hơn để anh bị rơi vào tay người của Ernie.
- Có lẽ do lâu không gặp anh nên em đã hơi mất tự chủ… Có lẽ em chỉ sắm vai một cô nàng đa cảm…
Nước mắt Crystal chảy ròng ròng, nhưng cô vẫn tiếp tục nói với giọng thản nhiên.
- Em có ý muốn bảo em không yêu anh nữa à?
Crystal chỉ nghĩ tới Spencer, chẳng còn thiết gì đến thân phận đau buồn của mình.
- Đã qua lâu rồi… Em cho rằng cả hai chúng mình đều bị lôi cuốn khi gặp nhau.
- Crystal, em chỉ nói tào lao! Anh chẳng hề bị bất kỳ điều gì “lôi cuốn”. Anh sống sót thoát chết suốt ba năm tham gia cái cuộc chiến tranh bẩn thỉu ấy chỉ để về bên em và nói rằng anh yêu em.
Spencer nói gần như gào lên, sau chợt nhớ ra, anh khẽ hạ giọng. Elizabeth ngủ ở lầu một, anh không muốn làm chị thức giấc.
- Có thể là anh chờ đợi quá lâu. Có thể anh là một gã dớ dẩn làm chuyện chẳng ra sao, nhưng anh quả quyết với em rằng chẳng bao giờ anh bị “lôi cuốn”, cũng như chẳng sắm vai gì khi gặp lại em. Anh yêu em, anh sẵn sàng đến với em và cưới em ngay sau khi giải quyết xong những chuyện rắc rối ở đây. Anh muốn biết dã ý em nói vậy là thế nào.
- Em muốn nói rằng… mọi chuyện đã chấm dứt.
Ống nghe tắt lặng tưởng chừng như vô hạn, và rồi Spencer cất tiếng hỏi, lạc cả giọng:
- Em nói nghiêm chỉnh đấy chứ?
- Đúng, - Crystal thở dài. - Đúng, em nói nghiêm chỉnh. Bây giờ sự nghiệp của em là trên hết… và em chịu ơn Ernie quá nhiều.
- Anh ta bắt em nói điều ấy với anh? Anh ta có đấy không?…
Spencer đã thấy khuôn mặt Crystal khi gặp lại anh, anh biết cô vẫn yêu anh.
- Tất nhiên là Ernie hiện không có mặt ở đây. Anh ấy chẳng bắt ép em nói bất kỳ đIều gì.
Crystal đã nói dối, cô phải xử sự như vậy để bảo vệ anh.
- Theo em anh chẳng nên tới đây nữa làm gì, dù là chỗ bè bạn cũng vậy. Đừng nài nỉ nữa, anh Spencer. Giữa anh và em chuyện đã xong rồi.
- Anh chẳng còn biết nói gì với em nữa.
Spencer đã khóc nhưng không muốn Crystal nghe được. Trong giây lát anh thấy mình sống cũng bằng thừa.
- Anh cố giữ sức khoẻ nhé. Và anh Spencer…
- Em bảo sao? – Spencer hỏi, giọng như người vừa được tin bạn bị chết.
- Em không muốn anh gọi điện cho em nữa.
- Anh rõ rồi. Nhưng anh muốn em biết rằng, nếu có chuyện gì cần tới anh, em cứ bảo anh. Và nếu em thay đổi ý kiến…
Nhưng Crystal muốn giết mọi niềm hy vọng của Spencer. Điều này rất quan trọng.
- Em sẽ không thay đổi ý kiến đâu, - nói xong Crystal cắt ngay máy.
Spencer ngồi trong căn phòng làm việc nhỏ Elizabeth đã trang trí cho anh. Anh thút thít khóc như một chú bé mất mẹ. Anh cứ ngồi rũ người suốt mấy giờ đồng hồ, nhớ lại những kỷ niệm sống bên Crystal. Anh không nghĩ Crystal coi trọng sự nghiệp hơn anh. Anh không thể hình dung nổi mình sẽ sống ra sao khi không còn cô.
Còn ở California, Crystal lẩy bẩy đặt ống nghe xuống. Người cô lạnh ngắt. Cô đã làm trọn nghĩa của mình, nhưng đồng thời nhận rõ rằng cô vừa đập vỡ tan điều thực sự đáng kể nhất trong đời cô. Cô vô tình bán linh hồn mình cho một gã quỷ ám và hôm nay cô phải trả giá quá đắt. Crystal sững sờ nhìn khoảng trống mấy phút, lòng không tin rằng Spencer đã thực sự ra đi. Anh đi xa hẳn như một người chết và chính cô giết anh. Cô có cảm giác đúng như lúc Jared bị bắn chết.
- Em nhìn gì mà có vẻ thích thú thế?
Crystal giật mình. Cô đã không nghe thấy bước chân Ernie bước vào lúc nào, gã dừng lại trước mặt cô, vẻ dữ tợn.
- Có chuyện gì vậy?
Crystal ngồi im lặng. Cô thậm chí không muốn nói lời nào với gã.
- Thôi, đi thay quần áo đi được… - Crystal ngước cặp mắt đẫm lệ nhìn gã. – Em bị mệt.
- Cô sẽ đi mà. Nửa giờ nữa chúng ta sẽ đi mà.
Crystal nhìn Ernie với cặp mắt trống rỗng, rồi đứng dậy và chậm dãi lê bước về phòng mình. Cô không biết rằng gã rất hài lòng về cô. Gã đã nghe trộm được cuộc trao đổi vừa rồi qua điện thoại của cô.
Còn tiếp