hn4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com
Full version available at http://4u.jcisio.com/p/story/pt-397.htm

Daniel Steel

Ngôi sao lầm lỗi

Thứ bảy, 6/10/2001, 15:52 (GMT+7)

Ngôi sao lầm lỗi (phần 41)

Daniel Steel

Spencer chợt nhận ra mình đang sinh sự với vợ. Anh chỉ muốn trao đổi với vợ để có một quyết định, thật nhanh gọn. Sống với hai người đàn bà trong đời suốt ba năm qua làm thần kinh anh tưởng sắp phát điên.

- Anh Spencer, - Elizabeth nói tiếp, - em mới hai mươi bốn tuổi, chưa già lắm và có một nghề quan trọng ở Washington. Em không thể để bước đường công danh của em bị sụp đổ vì con với cái.

- Anh thấy lý do em vừa nêu ra không thỏa đáng.

- Anh nhìn nhận vấn đề này không giống em. Với anh, đứa con là niềm vui dễ chịu khi trở về nhà. Với em, đấy là sự hy sinh quá lớn. Tất cả sự khác biệt là ở đấy.

- Hoàn toàn đúng!

Spencer đứng dậy, thít chặt hơn chiếc khăn tắm quanh mình. Elizabeth không nhịn được cười trước dáng điệu vùng vằng của chồng.

- Đấy không có nghĩa là một sự hy sinh, Elizabeth. Điều đó là ước muốn của cả hai chúng mình.

- Nếu vậy, đấy không phải là ước muốn của cả hai chúng mình. Anh thì mong muốn, còn em, có thể một ngày nào đó em sẽ thấy muốn, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc. Công việc của em rất quan trọng có vậy thôi.

- Quan trọng đến thế cơ em?

- Đúng, - Elizabeth đáp, mắt nhìn thẳng vào ánh mắt chồng. - Rất quan trọng, anh Spencer.

Elizabeth không sợ nói thẳng với anh. Chị chẳng bao giờ sợ.

- Em xin nghỉ vài ngày để đón anh về, nhưng khi đã về tới nhà chúng mình, em, sẽ đi làm ngay. Em hy vọng rằng anh cũng biết vậy.

- Tất nhiên là anh rõ chứ.

Spencer châm thuốc hút. Cuộc chiến tranh thật nặng nề, đối với anh, cũng như với những người khác. Và anh đã thoát ra được an toàn, sau thời kỳ căng thẳng lúc anh thôi không viết thư cho Crystal nữa. Nhưng có những lúc anh không bao giờ quên được đồng đội chết trên tay anh, chết vô ích, không phải để bảo vệ quê hương xứ sở mình.

- Thế, thực ra, cái gọi “nhà chúng mình” ở đâu vậy? Anh có cảm giác không phải ở New York. Anh còn lại gì? Một cuộc đời không công rồi nghề?

- Thì anh có yêu thích nghề anh đâu.

Elizabeth không phải là người dễ đánh bại.

- Có lẽ. Nhưng dẫu sao anh cũng là người muốn tự kiếm lấy miếng ăn manh áo.

- Em tin chắc rằng cha em sẵn lòng giới thiệu anh với bất kỳ ai anh mong muốn. Bản thân em cũng đã suy nghĩ về chuyện này; anh sẽ giữ một chân trong chính phủ chẳng hạn. Chỗ đó rất hợp với anh.

Kể ra cũng thật đáng buồn. Spencer mới quay về nhà được bốn tiếng đồng hồ, thế mà hai vợ chồng đã lời qua tiếng lại. Tất cả những ước ao của anh là được quay về sống bên người vợ anh yêu và yêu anh chứ không phải để làm nên ông này bà kia. Nhưng nơi đây không thể được. Anh không có nhà cửa, không có công ăn việc làm, đột nhiên cảm thấy mình bơ vơ. Anh phát rồ: Anh đã từng ao ước được trở về nhà và bây giờ khi anh đã trở về nhà, anh thấy mình thật thảm hại.

Hai giờ sau, Spencer sững sờ trước bữa tiệc mời hai trăm khách tới dự chúc mừng anh trở về. Vừa từ Séoul quay về San Francisco, anh chưa kịp thích nghi với sự thay đổi quá đột ngột này nên anh lặng lẽ bỏ ra ngoài đi lang thang một mình giữ cảnh trời đêm vắng lặng.

Quen chân thế nào, Spencer lại đưa chân bước tới trước cửa nhà bà Castagna. Anh ngước nhìn khung cửa sổ trên lầu, tim đạp rộn. Đây mới là giây phút anh mơ nếu được trở về. Cửa sổ không có ánh đèn, anh định nhẹ nhàng bước lên lầu để Crystal bất ngờ. Nhưng anh ngập ngừng tự hỏi không hiểu sao Crystal không viết thư cho mình.

Tay run run, anh đẩy cửa, nhưng cửa khoá. Anh bấm chuông. Không ai ra mở cửa. Mãi sau anh mới thấy một người đàn bà còn ngái ngủ đến gần cửa.

- Anh hỏi ai? - Người nọ đứng sau cánh cửa và hỏi.

- Tôi muốn gặp cô Crystal.

Người đàn bà đứng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

- Cô ấy không sống ở đây nữa.

Spencer chợt nghĩ chắc vì vậy Crystal đã không viết thư cho anh.

- Cô ấy rời khỏi đây trước khi mẹ tôi mất.

Spencer bủn rủn chân tay. Bà Castagna cũng không còn đây. Anh mong đợi giây phút này từ bao lâu nay, thế mà Crystal đã bỏ đi cùng với tất cả những ai gợi nhớ tới cô.

- Chị có biết cô ấy rời đi đâu không?

Hai người vẫn đứng nói chuyện qua cánh cửa khép kín. Trời đã quá khuya, người nọ không biết Spencer nên chị ta không dám mở cửa.

Spencer cảm ơn - Thưa ông, tôi không rõ nữa. Thậm chí tôi chẳng biết mặt cô ta.

- Cô ấy có để lại địa chỉ không?

- Không.

Spencer cảm ơn chị ta rồi bước xuống các bậc thềm. Anh ngước nhìn khung cửa sổ không ánh đèn. Crystal đã rời đi chỗ khác, anh không biết cô rời đi đâu.

Spencer liền tới quán Harry, lòng tin chắc thể nào Crystal cũng ở đấy. Quán chuẩn bị đóng cửa. Thấy anh bước vào, bồi bàn liền chạy ra bảo:

- Xin lỗi ông chúng tôi chuẩn bị đóng cửa.

- Tôi biết. Xin lỗi… Cho tôi hỏi cô Crystal có đây không?

Hỏi xong, Spencer bỗng thấy lo. Nhỡ Crystal không có đây thì sao? Spencer đã bỏ rơi cô. Bây giờ Trời biết cô gặp chuyện gì.

Muốn đuổi Spencer nên anh thanh niên trả lời cho xong chuyện.

- Cô ấy đến Los Angeles rồi. Nhưng chúng tôi có một cô khác rất hay thế chân. Mời anh tối mai quay lại đây.

Nhưng Spencer mong muốn được gặp chính Crystal, anh yêu cô. Những kỷ niệm bên cô đã giúp anh sống sót từ Triều Tiên trở về.

- Tôi là bạn của Crystal. Tôi vừa ở Séoul trở về… Anh có biết chỗ cô ấy ở Los Angeles không?

Có lẽ Crystal đã đến sống ở Hollywood. Nghĩ vậy Spencer cảm thấy vui vui, nhưng anh chỉ ước được gặp lại cô, hai người có biết bao chuyện để nói với nhau và hơn nữa anh phải giải thích để cô thông cảm lý do tại sao anh lại im hơi lặng tiếng trong suốt một thời gian dài như vậy. Nhưng anh thanh nên lắc đầu, vẻ rất thờ ơ. Người lính ở Triều Tiên chẳng liên quan gì tới anh ta.

- Không. Có lẽ ông Harry biết đấy. Nhưng ông ấy đi nghỉ hai tuần nữa mới về. Anh trở lại đây khi nào ông ấy về.

- Và…

Spencer nghĩ mãi cái tên anh định hỏi và cuối cùng thở dài nhẹ nhõm vì đã nhớ ra:

- Chị Pearl… chị ta còn đây không?

- Bốn giờ chiều mai chị ấy mới tới đây. Này anh bạn, tôi phải đóng cửa đây, vào giờ ấy ngày mai anh quay lại. à mà hình như cái cô Crystal ấy đóng phim thì phải… thật tiếc, cô ấy hát rất hay.

Anh thanh niên mỉm cười tỏ ra lịch sự nhưng miệng cười tay anh ta dìu Spencer ra khỏi quán. Crystal đã đi Hollywood, đúng như mơ ước của cô. Thế là bây giờ anh còn một mình đối mặt với Elizabeth và anh phải có một quyết định gì đó về cuộc hôn nhân chết tiệt này. Lòng nặng trĩu, Spencer quay về ngôi nhà ở Broadway.

Khi bước vào phòng hai vợ chồng, Spencer thấy Elizabeth đã ngủ say. Chị không hề biết chồng vừa đi đâu. Anh lặng lẽ ngắm khuôn mặt vợ lờ mờ qua ánh đèn lọt từ buồng tắm hắt ra. Trông Elizabeth rất thanh thản. Elizabeth nằm mơ thấy gì? Mà cũng chẳng biết chị có nằm mơ không? Elizabeth rất thiết thực. Ngay việc chồng trở về chị cũng coi đó như một sự kiện mang tính xã hội, một điều gì đấy có tổ chức và đã được báo trước. Elizabeth không tỏ ra ân cần trìu mến. Từ lúc về tới giờ Spencer chưa ngủ với vợ lần nào và anh thực ra chẳng khát khao.

Spencer tắt đèn, chui vào chăn nằm im bên cạnh vợ, lắng nghe hơi thở đều của vợ. Sau đó anh xoay người ngắm vợ trong bóng đêm, nhè nhẹ vuốt tóc và nghĩ bụng vợ xứng đáng được hưởng sự âu yếm của mình. Elizabeth mở mắt ra thấy chồng nằm cạnh nên uể oải duỗi thẳng người.

- Anh tỉnh dậy rồi à? - Elizabeth ngạc nhiên hỏi. - Mấy giờ rồi, anh?

- Khuya rồi… Ngủ đi, em, - Spencer thở dài.

Elizabeth liền nằm xoay lưng lại phía chồng.

- Chúc em ngủ ngon, Elizabeth!

Còn tiếp


hainam4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com