Thứ bảy, 29/9/2001, 10:45 (GMT+7)
Ngôi sao lầm lỗi (phần 34)
Daniel Steel
Tuy vậy, lúc này cô chẳng còn lý do gì để nghĩ tới chuyện đó. Spencer đã bỏ cô, anh không gửi thư hoặc thậm chí trả lời các bức thư của cô.
Những bức thư chan chứa yêu thương thề thốt anh nhớ thương cô biết chừng nào được thay bằng vài tấm bưu ảnh chụp cảnh đất nước Triều Tiên rồi biệt tăm.
- Cô hài lòng về chuyện ngày mai chứ? - Ernie mỉm cười hỏi.
- Dạ, vâng ạ. - Crystal đáp, vẻ hớn hở như trẻ thơ.
- Cô tiếp thu rất nhanh. Có lẽ phim sau cô sẽ đóng một vai diễn phải hát để mọi người biết rõ tài năng của cô.
- Dạ, em cũng muốn vậy.
- Gia sư của cô nói lại với tôi, cô hát tuyệt vời lắm!
- Cảm ơn ông, - Crystal mỉm cười.
- Cô đã tới Brown Derby lần nào chưa? – Ernie làm bộ giả vờ hỏi, tuy lái xe ông ta cử sang giúp Crystal đã báo với ông ta cô chưa đặt chân tới đấy.
Gã lái xe báo cáo rất tỷ mỷ mọi điều về Crystal. Ernie không muốn cái cô bé này ngủ lăng nhăng với đủ mọi hạng người để gã cũng như cô ta không bị mất mặt. Nhưng qua lời lái xe, gã bắt đầu tin Crystal và thậm chí còn nghĩ rằng cô vẫn còn trắng trinh.
- Dạ, chưa ạ.
- Cô có muốn tối nay ta đến đấy ăn tối không? Nhưng ngày mai cô bắt đầu buổi làm việc nên tôi sẽ cố gắng đưa cô về sớm.
Ernie nhìn đồng hồ và hẹn tám giờ tối sẽ tới đón cô và dù thế nào đi nữa sẽ đưa cô về nhà vào lúc mười giờ.
Crystal mải kể cho Ernie nghe thời thơ ấu của cô ở thung lũng khi hai người bước vào phòng ăn, và rồi cô đứng khựng lại lúc thấy mọi người đều dồn ánh mắt nhìn ngắm cô. Cái tay Ernie này quả thật đã lắm mưu nhiều kế để kiếm không biết đâu ra những cô gái rất xinh đẹp. Không ai có thể phủ nhận điều đó, nhưng cô gái này là người xinh đẹp nhất từ trước tới nay. Hình như mọi người ở đây đều quen biết Ernie. Crystal suýt ngất xỉu khi bắt gặp ánh mắt một người giống như lột Frank Sinatra. Ernie chậm rãi đưa Crystal tới bên bàn của họ và trên đường đi, gã cúi chào bên phải, chào bên trái, giới thiệu Crystal với người này người kia mà khi nghe họ xưng tên cô đã thấy ngợp cả người vì họ là những người cô từng mơ ước.
Đúng mười giờ Ernie đưa Crystal về nhà. Cô cảm ơn gã. Cô một mình lên gác chuẩn bị ngủ lấy sức để ngày mai còn ra mắt lần đầu tiên. Nhưng lúc nằm trên giường cô không tài nào ngủ được. Lần này cô không nghĩ tới Spencer mà lại nghĩ tới ông bầu mới của mình.
Crystal bắt đầu đóng phim và đúng như lời thầy giáo cô bảo, chuyện đó không đến nỗi khó. Thời gian trôi đi thật là dài và vất vả, nhưng mọi người sẵn lòng giúp đỡ cô. Ngày nào cô cũng học kịch bản và cứ định đi ngủ sớm. Song cô sửng sốt trước những cú điện thoại gọi tới cho cô. Ernie đã báo cho cô biết trước và bản thân cô cũng biết rằng họ gọi điện tới theo “đơn đặt hàng”, nhưng ai nấy đều tỏ ra lịch sự, nhã nhặn.
Tất cả các nam diễn viên, ca sĩ hoặc nam nghệ sĩ múa nổi tiếng khi tới khách sạn cô đều ăn mặc rất chỉnh tề, đi xe rất sang. Crystal đã từng thấy vài người trên màn ảnh. Họ đưa cô đi ăn tối tại những tiệm sang trọng như Chasen, Cocoanut Groves hoặc Mocambo. Cô sống như trong truyện thần thoại.
Khi bộ phim đã quay xong một nửa, đích thân Ernie gọi điện cho Crystal .
- Cô thấy dễ chịu chứ?
- Tối nào em cũng đi ăn tối ở ngoài khách sạn.
- Thế sao tối nay cô còn ở nhà?
- Em mệt quá nên đã từ chối một người. Em không còn hơi sức để trang điểm mặc lại quần áo.
- Cô không nỡ từ chối tôi chứ?
- Dạ thưa ông, đâu dám ạ.
- Cô đã quên mất tôi rồi à?
- Dạ không, em xin lỗi…
- Thôi khỏi phải xin lỗi, nhưng mong cô đừng cứ dạ vâng, thưa ông với tôi nữa. Tối nay ta dùng bữa ăn tại một nơi yên tĩnh, cô nghĩ sao? Cô cũng chẳng cần phải mất công ăn mặc làm gì.
- Thế em mặc quần gin xanh được không?
- Được lắm. Và nếu có áo tắm cô nhớ mang theo nhé.
- Ta đi đâu?
- Tới Malibu. Một nơi rất yên tĩnh. Cô sẽ được thư giãn và tôi sẽ đưa cô về sớm.
- Thích quá!
Crystal vội chải tóc, mặc quần gin, chiếc áo sơ mi cũ và đi đôi ủng cao bồi cô vẫn thường đi. Ngắm mình trong gương, Crystal thấy mình đột nhiên lại là một cô gái hồn nhiên chẳng cần phải tô điểm son phấn và mặc những chiếc áo dài.
Mười phút sau, Ernie đánh xe Rolls đến đón Crystal. Cô thấy gã cũng mặc quần jeans.
Ngồi trên xe, hai người vui vẻ trò chuyện với nhau về những ngày thơ ấu của Crystal ở thung lũng và của Ernie ở New York. Rồi đột nhiên Crystal thấy chiếc xe Rolls dừng lại trước một ngôi nhà nằm chênh vênh trên đại dương.
- Ta đang ở đâu vậy?
- Đây là nhà tôi, ở Malibu. Cô đem theo áo tắm không? Tôi có một bể bơi có mái che. Đại dương ở mạn này rất lạnh.
Crystal cảm thấy một nỗi sợ xoáy vào lưng. Tuy nhiên Ernie không có thái độ gì làm cô phải lo ngại. Nhưng sự chấn thương về mặt tinh thần do vụ hiếp dâm gây nên không bao giờ hoàn toàn lành khỏi và đột nhiên Crystal tự hỏi liệu Spencer sẽ nghĩ gì nếu thấy cô ở đây với Ernie. Song đây là cuộc sống, chuyện này chẳng liên quan gì tới một ai. Cố quên Spencer, Crystal đi theo Ernie tới bên cửa ra vào cùng độc một chìa khoá để mở. Trong nhà không có ai, Crystal điếng người.
- Đừng sợ cô em, - Ernie nhẹ nhàng mỉm cười. – Tôi không làm gì cô đâu, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng cô cần một tối nghỉ ngơi thư giãn thôi.
Ernie nói đúng. Cô cần nghỉ ngơi. Nhưng cô không rõ mình có cảm thấy an toàn ở đây không. Bản năng mách bảo cô chớ nên vào trong nhà, nhưng cô không dám từ chối. Ernie tỏ ra rất lịch sự.
Crystal bước theo Ernie vào trong nhà và thấy nơi này tuyệt đẹp, bốn bên tường đều lắp kính, trần cao tôn thêm vẻ rộng thoáng của căn phòng, sàn trải thảm dày và các trảng kỷ đệm đều bọc da màu kem. Bên ngoài các khuôn cửa sổ rộng, trời từ từ buông phủ trên Thái Bình Dương. Cảnh vật rất đẹp gợi Crystal nhớ tới những buổi chiều tà ở trại chăn nuôi, vào thời sung sướng khi cô được cùng bố nhìn ngắm.
Sau đó Ernie dẫn Crystal đi dạo quanh nhà. Làn gió biển mát rượi làm cô thấy dễ chịu, khoan khoái và phần nào xua tan nỗi sợ. Đi dạo một lát, hai người quay vào nhà dùng bữa tối Ernie đã đặt mang tới từ trước. Ăn xong, họ ngồi bình tĩnh trò chuyện nên Crystal lại càng thấy yên tâm hơn.
Còn tiếp