Thứ sáu, 14/9/2001, 11:28 (GMT+7)
Ngôi sao lầm lỗi (phần 20)
Daniel Steel
Sau khi suy nghĩ kỹ, Spencer quyết định mời Elizabeth Barclay tới dự bữa tối tổ chức hàng năm mời những người hùn vốn cho Hội Anderson, Vincent, và Sawbrook.
Hằng tháng, Elizabeth đều tới New York, lấy lý do là thăm anh trai, nhưng lần nào cũng gọi điện cho Spencer và anh đưa cô đi ăn tối. Phần lớn những buổi đi chơi ấy đều kết thúc ở trên giường và Elizabeth thường dùng mọi cách lôi cuốn Spencer sa chân sâu hơn nữa vào con đường tình ái ngoài ý muốn.
Spencer mời Elizabeth tới dự bữa tối tổ chức cho những người hùn vốn, rồi họ đi khiêu vũ. Như thường lệ, hai người làm tình, sau khi anh cố để cô hiểu rõ rằng cùng ngủ với nhau không có nghĩ là thắt chặt hơn nữa quan hệ của họ. Elizabeth cũng nói ý tương tự sau những ngày nghỉ của họ ở Palm Beach, nhưng Spencer nghĩ rằng cô chỉ nói miệng thế thôi.
Spencer ngồi cạnh cửa sổ chiếc máy bay đang đưa anh về lại Califonia. Elizabeth nằn nì rủ anh về nghỉ một tuần ở Lake Tahoe. Do rất muốn quay về đấy, nên anh đã nhận lời, nhưng anh chưa rõ chuyện gì sẽ đến với anh khi sống suốt cả tuần bên Elizabeth. Nhiều tháng nay anh đã nhận thấy rõ ảnh hưởng của cô ta đối với anh. Cuối cùng bản thân anh đã thú nhận những lời cô ta nói với anh dạo Lễ Giáng sinh hai người nghỉ ở Palm Beach là đúng; hai người là một cặp rất ăn ý.
Sau một năm đi lại với Elizabeth, Spencer phải công nhận rằng cô ta chẳng bao giờ để anh buồn chán. Song anh thề là mình sẽ không để bị sa vào chuyện gì rồ dại khi nghỉ với Elizabeth ở Califonia. Anh chỉ xin nghỉ được một tuần và muốn đến Booneville để thăm Boyd và Hiroko… và có lẽ… có lẽ anh sẽ gặp lại Crystal. Bây giờ Crystal đã mười tám tuổi. Anh tự hỏi không biết trong hai năm qua Crystal có thay đổi nhiều không, liệu cô vẫn xinh đẹp, vẫn là người hiếm quý không.
Spencer vẫn còn nhớ ánh mắt Crystal nhìn và đến tận lúc này mỗi lần nghĩ tới cô anh lại thấy lòng xốn xang bối rối. Nếu biết chuyện, hẳn Elizabeth sẽ cười anh. Đem so với Elizabeth, Crystal chỉ là một cô bé. Nhưng từ đó tới nay, Crystal đã lớn rồi, anh rất mong được gặp cô.
Nghỉ ở Lake Tahoe cùng gia đình Elizabeth. Spencer thấy cuộc đời thật dễ chịu và vui vẻ biết bao, lúc nào quanh anh cũng rộn tiếng cười. Khách từ Francisco đổ về, tối nào căn phòng ăn thênh thang đều rộng mở đón khách quây quần bên các món ăn thịnh soạn. Elizabeth lộng lẫy dưới ánh nến. Spencer đã cùng cha cô nhiều lần ngồi bên trò chuyện khá lâu, thậm chí hai người còn chơi golf. Anh đã phải xin lỗi ông Barclay vì mình chơi quá kém. Nhưng ngài thẩm phán không hề tỏ ra nghiêm khắc với anh, ngược lại ông thích nói chuyện và bụng thầm nghĩ rằng con gái mình đã lựa chọn rất tinh. Ông tỏ rõ thái độ rất quý trọng Spencer trước mặt mọi người.
Spencer thành thực nuối tiếc khi thấy tuần lễ nghỉ ở Lake Tahoe trôi quá nhanh. Anh thậm chí chẳng muốn quay về New York.
- Anh xin nghỉ thêm tuần nữa, - Elizabeth gợi ý khi đang phơi nắng trên hồ.
- Xem ra họ chẳng chịu đâu.
- Em chẳng muốn xa anh. - Elizabeth thực sự buồn bã - thiếu vắng anh, em thấy cô đơn.
- Cô đơn giữa gia đình và hàng ngàn bè bạn. Em nói gì lạ thế!
Tuy vậy, Spencer phải công nhận rằng anh thấy nhớ Elizabeth. Anh nhận thấy mình yêu Elizabeth. Anh đã bỏ qua dự định muốn tới thăm hai vợ chồng Boyd và Hiroko ở Alexander Valley. Anh đâu còn thời gian dành cho họ, sống bên Elizabeth thật dễ chịu.
- Khi nào em về New York?
- Sau ngày Hội Lao động. Và rồi lại còn cái trường chết tiệt ấy.
Elizabeth xoay người nhìn Spencer, ánh mắt buồn bã.
- Nghe em nói anh ngỡ em phải đi đến trại giam không bằng.
Elizabeth mỉm cười, và lướt một ngón tay trên môi Spencer.
- Không đúng hay sao? Thiếu anh, em đôi lúc cảm thấy buồn hơn cả phải nằm ở trại giam.
Spencer đột nhiên rất muốn Elizabeth sống ở New York, không theo học nữa, khi biết rằng anh ao ước được sống bên cô. Anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt kỳ lạ và tự hỏi không biết anh có bị sét đánh và rồi tiếp sau đó bị chớp giật không.
- Anh đang nghĩ gì thế? - Elizabeth hỏi, lòng hơi thấy sợ. Spencer vẫn cứ buột khỏi tay cô.
- Anh đang nghĩ rằng anh thấy thiếu vắng em vô cùng.
Cuối cùng Lake Tahoe đã thuyết phục được Spencer.
- Em cũng vậy, anh Spencer, em rất nhớ anh.
Spencer lẳng lặng kéo Elizabeth vào lòng và hôn cô. Khi buông Elizabeth, anh tuyên bố điều mà cô ta mong đợi suốt từ buổi ban đầu gặp nhau tới nay.
- Xem ra anh đem lòng thương yêu em.
- Mãi đến tận hôm nay anh mới chịu nói ra, - Elizabeth sung sướng mỉm cười.
- Em biết đấy, rất khó nói em ạ.
- Em bắt đầu nghĩ rằng mình là gái già rồi.
- Ở vào tuổi hai mươi mốt?
Sau Spencer chợt hiểu ý Elizabeth định nói gì. Anh không nên để cô phải chờ đợi lâu hơn nữa. Chờ thế là đủ, anh chưa khi nào thấy mình gần gũi cô như thế này. Elizabeth là một cô gái tuyệt vời và như đã có lần cô ta nói với anh, hai người ở bên nhau sẽ làm nên sự nghiệp lớn.
- Em có muốn lấy anh không, Elizabeth?
- Đây có phải là một lời cầu hôn chính thức không anh?
Elizabeth run rẩy hỏi.
Spencer đột ngột quỳ lên và khẳng định:
- Hoàn toàn chính thức. Em đồng ý chứ?
- Em hoàn toàn đồng ý.
Elizabeth thốt lên một tiếng kêu sung sướng, rồi dang rộng tay lao vào ôm cổ Spencer làm con thuyền bị chòng chành.
- Lạy chúa! Cẩn thận em! Chết đuối cả anh lẫn em bây giờ đấy!
Hai người cho thuyền nổ máy, quay vào bờ thông báo tin vui với gia đình. Họ thấy ông Barclay đang nói chuyện bằng điện thoại với Washington. Sau khi đặt máy, ông quay lại nhìn hai người và mỉm cười.
- Có chuyện gì thế, Elizabeth? - Ông âu yếm hỏi.
Biết cha rất yêu quý Spencer, Elizabeth không để Spencer nói, cô liền tuyên bố ngay:
- Cha ạ, anh Spencer vừa cầu hôn với con.
Elizabeth hớn hở quay lại nhìn người chồng tương lai như muốn yêu cầu anh xác nhận lời mình.
- Dạ thưa bác, lẽ ra cháu đã phải cầu hôn từ lâu rồi. Ý bác thế nào ạ?
Ông Barclay liền đứng dậy bắt tay Spencer, đưa mắt nhìn hai người, đặc biệt là con gái mình, ánh mắt ông rất dịu dàng.
- Cha chúc các con hạnh phúc!
Sau đó ông ôm hôn hai người rồi hỏi, giọng nghiêm chỉnh:
- Khi nào các con tổ chức lễ cưới?
- Thú thật là chúng con chưa bàn chuyện đó ạ.
- Nếu được tham gia ý kiến, cha thấy các con nên tổ chức sau khi Elizabeth học xong ở Vassar thì hơn. Nhưng còn những hai năm nữa. Nếu vậy, ta để sang năm được không? Tháng 6 sang năm, Elizabeth sẽ theo học năm cuối ở đại học Columbia, tất nhiên nếu các con có ý định ở lại New York.
- Dạ, được ạ. Tháng 6 sang năm được ạ.
Spencer hài lòng, nhưng Elizabeth hơi thất vọng.
- Tại sao con cứ phải học cho xong? - Cô ta sụt sịt khóc như một em bé gái.
Vì con là một cô gái rất thông minh và Vassar là một trường rất tốt. Từ nay đến tháng 6 còn mười tháng nữa thôi. Mùa thu này, ta sẽ tổ chức lễ đính hôn. Sau đó con sẽ cùng mẹ bận rộn trăm thứ việc chuẩn bị cho lễ cưới.
Đúng lúc bà Priscilla bước vào phòng, miệng tủm tỉm cười sung sướng.
- Em Priscilla, cha con anh có một tin vui muốn báo cho em biết đây.
Ông Barclay đưa mắt nhìn con gái, nhìn Spencer rồi thông báo:
- Các con vừa cầu hôn.
- Ôi, con gái yêu của mẹ… - Bà Priscilla thì thầm và ôm chầm con gái vào lòng, rồi ôm chàng rể tương lai. Spencer có cảm giác như mình vừa bị một con sóng cuốn trôi ra biển cả.
Trong giây lát, anh là người đã hứa hôn và lấy vợ vào tháng 6.
Còn tiếp