hn4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com
Full version available at http://4u.jcisio.com/p/story/pt-358.htm

Daniel Steel

Ngôi sao lầm lỗi

Thứ tư, 22/8/2001, 14:59 (GMT+7)

Ngôi sao lầm lỗi (phần 2)

Daniel Steel

Trong hôn lễ giản dị nhưng long trọng, cô dâu, chú rể cùng nhau thề thốt tại ngôi nhà thờ nhỏ ở Jim Town.

Mặc chiếc áo cưới mẹ may cho, nom Becky xinh đẹp và kiêu hãnh, còn Tom có vẻ bồn chồn và quá trẻ trong bộ quần áo xanh lơ mới cứng vừa mua để mặc nhân dịp hôn lễ. Boyd Webster, bạn thân của Tom, là người chứng thực cho đám cưới. Boyd có mái tóc màu đồng và mặt đầy tàn hương. Ngồi ở hàng ghế đầu quan sát họ, ông Tad thầm nghĩ họ quá trẻ, chỉ lớn tuổi hơn lũ con nít một chút.

Riêng cô phù dâu Crystal đứng tách sang một bên, mắt rụt rè nhìn Boyd và cố không chằm chằm nhìn vợ anh ta. Hiroko, vợ Boyd, mặc chiếc áo dài giản dị bằng lụa màu xanh lá cây, cổ đeo chuỗi hạt ngọc trai, chân đi giày da đen. Chị cố ăn mặc theo kiểu người Mỹ, tuy Boyd đã yêu cầu vợ mặc quần áo dân tộc của xứ sở. Ở Nhật Bản, khi dự đám cưới, chị mặc áo kimono lễ phục, tóc gài chiếc kanzanshi cổ truyền.

Nhưng tất cả những thứ đó đều bị lãng quên trong ngày Becky trở thành vợ Tom. Tom ôm hôn cô dâu, Jared liền vỗ tay, còn bà Olivia đưa khăn tay viền đăng ten bà đã dùng trong ngày cưới của chính bà lên chấm chấm mắt. Mọi chuyện đều tốt đẹp. Họ đứng trò chuyện với nhau ngoài nhà thờ và ngắm nhìn Becky một lúc.

Khi mọi người quay ra xe, Jared ném một nắm gạo vào cô dâu chú rể. Sau đó đoàn xe chuyển bánh về trại Wyatt. Một bữa tiệc thịnh soạn do Olivia, bà Minerva và bà con hàng xóm đã chuẩn bị suốt mấy ngày nay đang chờ đón họ.

Hiroko lặng lẽ đứng một mình, hơi lánh xa mọi người, mắt dán nhìn chồng. Boyd nói chuyện với Tom giữa đám bạn bè đang quây quần bên nhau hồi tưởng lại những ngày tháng chiến tranh. Thật khó có thể tưởng tượng được rằng thế chiến thứ hai mới kết thúc cách đây một năm. Họ để lại phía sau mình cả cuộc đời với bao sợ hãi và niềm vui, những người bạn đã quen biết và những người đã nằm lại mãi mãi nơi ấy. Hiroko là một kỷ niệm sống về nơi họ đã từng sống. Người ta nhìn chị với ánh mắt thù nghịch và không một phụ nữ nào đến gần chị. Ngay cả Ginny Webster, cô em chồng, cũng lẩn tránh chị.

Boyd đưa đôi mắt nhìn người vợ dịu hiền có nước da trắng như ngà đang đứng tránh xa quan sát họ. Lòng anh nhói đau khi nhìn thấy vợ. Ít khi anh để vợ đứng lẻ loi một mình như vậy, nhưng hôm nay, do là người chứng thực cho hôn lễ của Tom, anh buộc lòng phải hoà mình vào đám bạn. Chờ khi các bạn mải vui câu chuyện, anh liền lẻn về bên vợ. Hiroko mỉm cười khi thấy anh tiến về phía chị. Boyd thấy tim se thắt như mọi lần khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của vợ.

- Ổn cả chứ, em? - Boyd mỉm cười hỏi.

Thiếu phụ trẻ lặng lẽ cúi gầm mặt, rồi e lệ ngước nhìn chồng và đáp:

- Em thấy vui lắm anh ạ. Buổi lễ hôm nay vui thật!

Boyd yêu Hiroko, chị là vợ anh và mặc xác những ai không hiểu chuyện đó. Đầu tóc rối bù và các vết tàn hương trên mặt anh tương phản với nước da mịn màng và mái tóc dài đen nhánh búi gọn sau gáy của Hiroko. Toàn bộ con người chị toát lên vẻ giản dị, trong sáng và nhã nhặn.

Gia đình Hiroko cũng sững sờ như gia đình Boyd khi hai người tuyên bố lấy nhau. Cha Hiroko cấm con gái không được gặp gỡ Boyd. Nhưng vẻ mặt chất phác, cách xử sự dịu dàng và nhất là tình yêu của anh dành cho Hiroko và nước mắt người mẹ đã có sức thuyết phục lay chuyển quyết định của người cha. Hiroko không hề hé răng nói cho cha mẹ biết về cách đón tiếp thô bạo của dân Alexander Valley đối với chị. Khi viết thư, chị chỉ nói về ngôi nhà hạnh phúc của hai vợ chồng, cảnh đẹp của vùng này và mối tình của chị với Boyd.

- Em đã ăn gì chưa?

Cảm thấy mình có lỗi khi để vợ đứng một mình lâu như vậy, Boyd nhận ra ngay vợ mình không hề đụng đến món nào. Hiroko quá e lệ nên đã chẳng dám tiến đến bên những dãy bàn dài mà các vị hàng xóm của họ đang ngồi ăn ngấu nghiến.

- Em không đói, anh Boyd. Nóng quá!

- Để anh đi lấy mấy món em ăn nhé! Anh quay về bên em ngay bây giờ đây.

Boyd lại ôm hôn vợ, rồi tiến đến bên một chiếc bàn hãy còn nhiều thức ăn do Olivia và mẹ bà nấu nướng. Lúc ngoái nhìn vợ anh đứng sững người chẳng còn tin ở đôi mắt mình. Tay vẫn bê chiếc đĩa thức ăn của Hiroko, anh vội chạy về phía một người đàn ông cao lớn, tóc đen đang bắt tay Tom Parker. Người nọ hơi đứng tách xa các khách được mời khác. Anh ta mặc chiếc áo vét màu xanh nước biển, quần trắng, cra vát đỏ tươi. Tuy lớn hơn Boyd có năm tuổi, nhưng Boyd thấy anh ta lúc này khác hẳn, mặc dù hai người rất thân nhau. Dạo còn ở Thái Bình Dương, Spencer Hill là cấp trên của Boyd và Tom, Spencer đã đến dự đám cưới của Boyd lấy Hiroko tại Kyoto. Boyd thấy lúc này Spencer đang chúc mừng Tom. Nhác thấy Boyd đang tiến lại gần, Spencer mỉm cười đón Boyd.

- Mình đã đoán trước rồi! Thế nào cậu cũng có mặt hôm nay. Hiroko khoẻ chứ?

Boyd cảm động khi thấy Spencer vẫn còn nhớ tên vợ mình. Spencer mỉm cười giơ tay chỉ chỗ hàng cây Hiroko đang đứng.

- Hiroko vẫn khoẻ mạnh. Lạy Chúa, chuyện đó xảy ra cũng đã lâu rồi, đại uý ạ… - Boyd đáp.

Ánh mắt họ trao những kỷ niệm: những thử thách, nỗi sợ đã cùng nhau trải qua. Nhưng còn nhiều hơn thế nữa: hai người đã kết bạn trong hoàn cảnh chẳng bao giờ lặp lại. Một tình bạn nảy sinh từ nỗi đau, sự căng thẳng, hãi hùng và cả chiến thắng nữa. Nhưng chiến thắng này chỉ là khoảnh khắc so với tất cả những gì họ đã phải trải qua.

Còn tiếp


hainam4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com