Thứ ba, 4/9/2001, 09:55 (GMT+7)
Ngôi sao lầm lỗi (phần 10)
Daniel Steel
Nói đến đây, ông Tad nhắm mắt và thanh thản thiếp ngủ. Crystal để nguyên trong lòng tay ông, ngắm nhìn ông một lát, rồi ngả người ra lưng ghế.
Một phút sau, cô chìm vào giấc ngủ, cô đã quá mệt mỏi vì hàng ngày ngồi trông nom bố. Tỉnh dậy, cô thấy trời sẩm tối, căn phòng lạnh ngắt. Bố cô đã tắt thở, tay vẫn trong tay cô. Nhưng lời cuối cùng, những suy nghĩ cuối cùng, lời trăng trối của ông dành cho cô.
Crystal căng mắt nhìn, cô biết rằng ông Tad đã qua đời. Cô nhẹ nhàng gỡ tay ra khỏi tay ông. Cô đưa cặp mắt đẫm lệ nhìn bố, rồi rời khỏi phòng, khép cửa lại. Cô lẳng lặng không báo cho ai biết, cắm đầu chạy ra bờ sông. Cô khóc cho vợi nỗi đau, người dội lên theo tiếng nức nở, cô nán lại đấy hồi lâu. Lúc quay về cô thấy mẹ khóc rống ở trong bếp, còn bà ngoại đang lặng lẽ pha cà phê.
- Bố cô đã chết rồi, - thấy Crystal bước vào, bà Olivia buông lời nói, giọng đay nghiến.
Đấy không phải là những lời nuối tiếc mà đúng ra bà lên án cô đã không ở nhà chăm sóc bố mà để bố chết. Cô chẳng dám nói rằng cô đã biết ông Tad tắt thở trước khi rời khỏi nhà và lòng tự hỏi chẳng rõ cô còn có thể làm được những gì hơn nữa để bố khỏi bị chết. Crystal nhớ lại lời bố cô trước lúc tắt thở… “Bố muốn con quay về đây…”. Ông Tad biết rõ cô yêu mảnh đất này biết bao. Cô sẽ mãi mãi hình dung thấy dáng hình ông tại nơi đây, trong ngôi nhà này hoặc trên dãy đồi, đang ngồi trên mình ngựa hoặc lái máy kéo băng qua khu đồng nho.
Jared được phái ra tỉnh lo liệu tang lễ khâm liệm ông Tad vào gần trưa. Sau đó bè bạn và bà con lối xóm đến chia buồn. Qua hàng nước mắt, bà Olivia đưa mắt nhìn Tom, vẻ đấy lòng biết ơn, còn Crystal cố che giấu nỗi căm giận của mình đối với gã. Cô rùng mình trước ý nghĩ gã sẽ điều hành công việc ở trại, nhưng bây giờ chưa phải lúc nghĩ tới chuyện đó. Cô chỉ nghĩ tới người cô yêu thương, đấy là bố cô. Lúc này ông đã ra đi, còn cô ở lại đơn độc, lo sợ và không được che chở bảo vệ giữa những kẻ xa lạ.
Hôm sau, ông Tad được đưa đến nơi an nghỉ cuối cùng tại chỗ rừng trống gần bờ sông. Crystal biết rất rõ nơi này. Cô thường tới đây ngồi suy nghĩ hoặc bơi tắm. Như vậy là bố cô vẫn ở bên cô, che chở và an ủi cô.
Trưa hôm đó, cô đến thăm Hiroko. Được tin, chị rất muốn đến chia buồn với bạn, nhưng nhận thấy không thể được. Chẳng ai cho chị vào nhà. Chị không ngờ Crystal lại tới. Cô bé nức nở nhào vào lòng chị. Hiroko đau đớn nhìn thấy bạn khóc như vậy. Không có bố, cuộc đời Crystal chẳng còn được như trước.
Crystal ở lại nhà Hiroko mấy tiếng đồng hồ, khi quay về trời đã tối. Bà Olivia đợi cô. Bà ngồi thẳng người trông như một chiếc cọc cắm trên tràng kỷ, vẻ mặt hầm hầm. Trong phòng không có ai.
- Cô đã đi đâu?
- Con thấy phải ra ngoài một lúc.
Đúng vậy, Crystal không chịu nổi bầu không khí nặng nề, mọi người tấp nập mang thực phẩm và đồ viếng đến. Nhưng cô đâu cần thực phẩm, cô cần bố cô.
- Tôi hỏi cô đã đi đâu?
- Ra ngoài, mẹ ạ.
- Cô đi ngủ với trai đúng không?
Crystal sững người nhìn mẹ. Cả mấy tuần nay cô chẳng rời khỏi nhà; thậm chí cô chỉ rời khỏi đầu giường bố để đi rửa mặt thôi.
- Đâu có, mẹ. Sao mẹ lại có thể nói điều như vậy, mẹ?
Nước mắt Crystal trào ra trước những lời đổ vạ điển hình của bà Olivia.
- Cô đang ngấm ngầm giở trò gì đấy, Crystal Wyatt?
Tôi biết rõ cô tan trường vào giờ nào. Phần lớn cô chưa chịu về nhà trước khi trời tối. Cô tưởng tôi ngu đần hả?
Bà Olivia giận dữ và khó có thể tin được rằng bà vừa bị mất chồng. Bà già khóc sướt mướt hoá xác thành con rắn độc.
- Mẹ…
Vừa chôn bố xong đã lại bắt đầu căm giận và buộc tội.
- Rồi cô sẽ như con Ginny Webster thôi. Ễnh bụng bảy tháng, may mà nó còn chịu cưới cho.
- Không đúng…
Vừa định cất tiếng nói, nước mắt Crystal đã trào ra. Cô vừa bị mất bố, thế mà người mẹ đẻ ra cô đã nặng lời buộc tội cô tới mức ấy. Cô vắng mặt chẳng qua là cô thường xuyên lui tới thăm chị Hiroko. Chị ấy sắp đến ngày sinh nở.
- Bố cô chẳng còn sống để nghe những lời dối trá của cô. Cô tưởng cô lạm dụng được tôi chắc. Đừng giở cái trò ngựa cái động đực với tôi, Crystal Wyatt, cô có thể thu xếp va ly được rồi đấy. Tôi không thể nào chịu nổi cái kiểu len lén vụng trộm này. Gia đình này có lề có thói, rõ chưa!
Crystal trố mắt nhìn người mẹ tức giận bước vào căn phòng chồng vừa qua đời lúc tay vẫn nắm tay con gái. Cô con gái bây giờ chẳng có ai che chở.
Crystal từ từ quay về phòng và buông mình xuống chiếc giường Becky đã từng chia sẻ với cô. Cô tự hỏi không biết tại sao mình bị căm ghét như vậy. Chưa bao giờ cô tìm ta lời giải nằm ngay trong tình thương yêu của bố cô đối với cô. Ngoài ra, sở dĩ cô bị ghen ghét như vậy chẳng qua cô có vẻ duyên dáng tự nhiên… cách cô đi lại… con mắt cô nhìn những người khác. Vẫn để nguyên quần áo, Crystal nằm dài trên giường, cô nhận ra rằng cuộc đời cô không còn được như trước. Bố cô bỏ cô cho những con người kia. Căn phòng chìm trong im lặng, cô bật khóc và hoảng sợ.
Còn tiếp