hn4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com
Full version available at http://4u.jcisio.com/p/story/pt-324.htm

Nguyễn Nhật Ánh

Những cô em gái

Tôi nhún vai:

- Tao không nói tụi mày!

Cả Bội lẫn Đông Anh đều há hốc miệng, ngẩn ngơ:

- Chứ mày nói tụi nào?

Tôi gầm gừ:

- Nói mấy đứa em tụi mày chứ nói tụi nào!

Hai cái miệng lại đồng thanh:

- Mấy đứa em tụi tao?

- Chứ còn ai nữa! - Tôi nghiến răng, oán trách - Tao thức khuya lơ khuya lắc làm thơ tặng từng đứa đến đỏ kè con mắt, vậy mà khi tao nằm liệt, chẳng đứa nào thèm ghé qua xem tao còn sống hay tao đã chết!

Nhìn bộ mặt đang thuỗn ra của hai đứa bạn, tôi thở dài u uất:

- Bây giờ tao mới hiểu tại sao người ta hay nói câu "tình đời đen bạc"!

Thấy tôi lên án em gái tụi nó ghê quá, Đông Anh bối rối đưa tay quẹt mũi:

- Vậy là mày trách oan nhỏ Đinh Lăng rồi.

Thằng Bội cũng chớp chớp mắt:

- ừ, em gái tao đâu đến nỗi tệ như vậy.

Tôi quắc mắt:

- Vậy mà không tệ?

Bội gãi đầu:

- Lúc nghe tin mày ốm nằm nhà, em gái tao cứ nằng nặc đòi đi thăm...

- Xạo đi! - Tôi nhếch môi.

- Tao xạo mày làm gì. Nó đòi đi, nhưng tao đã ngăn nó.

- Tại sao? - Tôi nhìn Bội lom lom, bán tín bán nghi.

Bội nghiêm trang:

- Tao không muốn nó phát hiện mày bị rượu quật ngã. Một nhà thơ lớn không thể bỏ học ba ngày chỉ vì vài tợp rượu...

Bội chưa nói dứt, Đông Anh đã hùng hồn tiếp lời:

- Đúng thế. Thằng Minh Khôi đã coi mày như Lý Bạch. Lý Bạch Trung Hoa xem rượu như nước lã, Lý Bạch Việt Nam không thể xem rượu như thuốc độc được.

Đông Anh chém tay vào không khí:

- Cũng như thằng Bội, tao quyết liệt ngăn cản nhỏ Đinh Lăng chỉ vì giữ uy tín cho mày.

Bội gật gù:

- Nếu không làm thế, thần tượng trong lòng tụi nó sẽ sụp đổ.

Bội và Đông Anh kẻ tung người hứng, tôi nghe một hồi đầu óc rối tinh rối mù, chẳng rõ thực hư ra sao.

Tôi vờ cảm cúm, gạt nhỏ Quyên và Minh Hoa trót lọt, chẳng lẽ không qua mắt được em gái Đông Anh và Bội? ờ, nhưng biết đâu bác Đán chẳng vô ý làm lộ bí mật của tôi!

Sau một lúc nghĩ tới nghĩ lui, tôi gật đầu, dịu giọng:

- Tụi mày cẩn thận thế cũng tốt!

Đông Anh mừng rỡ nắm tay tôi, lắc lắc:

- Mày hết giận nhỏ Đinh Lăng rồi chứ?

- Hết rồi.

Bội nắm tay kia của tôi, cũng lắc lắc:

- Mày hết giận em gái tao rồi chứ?

Tôi mỉm cười:

- ừ.

16

Buổi sáng, Đông Anh và Bội vừa phân bua với tôi, buổi chiều tôi đã ngồi ở nhà thằng Diên chờ em gái nó đổ bánh xèo đãi tôi.

Tôi đã hết giận các em gái của bạn mình. Tụi nó không đến nỗi bất nhân bất nghĩa như tôi nghĩ. Những ngày vừa qua nhỏ Đinh Lăng và "hoa khôi" trường Sao Mai nóng lòng đi thăm thần tượng của mình biết bao nhưng bị các ông anh trai cản trở nên tụi nó không thực hiện được nỗi khao khát cháy bỏng trong lòng đó thôi. Không đi thăm tôi được, chắc tụi nó buồn lắm.

Tôi ngồi xếp bằng trên tấm phản trước hiên, phấn khởi nghĩ ngợi lung tung và rung đùi chờ bánh xèo đem ra.

Thằng Diên ngồi cạnh không ngừng xun xoe, chắc nó sợ nhà thơ lớn đợi lâu đói bụng đòi bỏ về:

- Mày cố đợi một lát nhé. Gần xong rồi.

Thấy tôi không đáp, Diên sợ run, lại nịnh nọt:

- Lâu như thế vì em tao muốn làm thật ngon để đãi mày đấy.

Tôi nhìn nó, độ lượng:

- Tao có nói gì đâu!

Lát sau, em gái thằng Diên bưng mâm bánh xèo ra.

Diên hớn hở giới thiệu hai bên với nhau.

Em gái thằng Diên bẽn lẽn y hệt em gái Bội và em gái Đông Anh. Nó luống cuống gật đầu chào tôi rồi hấp tấp quay gót trở vô nhà, nhanh như chớp.

Diên khoe:

- Nó tên là Linh San, hay không?

Tôi cười khảy:

- Giống hệt tên con gái Nhạc Bất Quần trong truyện "Tiếu ngạo giang hồ" của Kim Dung.

Diên nhăn mặt:

- Mày đừng bao giờ nhắc đến tên thằng cha tiểu nhân Nhạc Bất Quần trước mặt em gái tao. Nó nghe được nó buồn lắm đó.

Rồi Diên cẩn thận gợi ý:

- Muốn khen giống thì bảo giống tên người yêu của Lệnh Hồ Xung là được rồi.

Tôi gật gù, hiểu biết:

- Tao sẽ làm theo lời mày.

Diên vỗ vai tôi:

- Ba tao mê Kim Dung. Khi sinh em gái tao, ba tao đang thích nhân vật Nhạc Linh San nên lấy tên này đặt cho nó.

Tôi ngạc nhiên:

- Nhạc Linh San tham vàng phụ nghĩa, bỏ lãng tử Lệnh Hồ Xung để chạy theo tên "thái giám" Lâm Bình Chi, sao ba mày lại thích?

Diên cười khổ:

- Lúc đó, truyện "Tiếu ngạo giang hồ" đang đăng dở dang trên báo, ông Kim Dung chưa viết đoạn sau, ba tao đâu có biết. Đến khi hay ra thì đã muộn mất rồi.

Nghe Diên than thở, tôi không nói gì, chỉ tủm tỉm cười. Cười vì câu chuyện đặt tên con éo le của ba nó. Cũng cười vì nhan sắc của Linh San trong truyện và nhan sắc Linh San ngoài đời khác nhau quá xa.

Nhạc Linh San trong truyện Kim Dung dễ thương hết biết, không tuyệt thế giai nhân cũng thập phần duyên dáng, trong khi em gái thằng Diên nhan sắc quá trung bình, chỉ hơn được em gái thằng Bội chút đỉnh gọi là.

Nhưng tôi không bình luận, mà cũng không có lý do gì để bình luận. Tôi biết thằng Diên rủ tôi về nhà và bắt em gái nó ngồi toát mồ hôi bên bếp lò đổ bánh xèo đãi tôi đâu phải để gả em gái nó cho tôi. Cũng như Đông Anh và Bội, nó chỉ muốn tôi làm thơ tặng em gái nó.

Vì vậy mà suốt buổi, tôi cắm cúi ăn bánh xèo. Linh San không đẹp nhưng nó đổ bánh xèo ngon tuyệt cú mèo.

Tôi ăn một lèo sáu cái. Rồi đứng dậy:

- No rồi, tao về!

Diên chẳng hề phật ý trước thái độ bất lịch sự của tôi, chỉ nói:

- Nhớ nhé?

Đã quá quen với vai trò của mình, tôi cười toe:

- Sáng mai tao sẽ đưa bài thơ cho mày.

Tôi không nghĩ bài thơ tôi làm cho nhỏ Linh San lại khiến thằng Diên thích thú đến vậy.

Sáng hôm sau nó kê bài thơ của tôi vào sát mắt, ra rả ngâm tới ngâm lui:

- Đừng như hoa lá, đừng như cỏ

Phủ xuống hồn anh một tối đầy

Mà như hoa lá, mà như cỏ

Thức dậy tình anh những sớm mai.

Ngâm nga chán, nó huơ qua huơ lại bài thơ trên đầu như thể bắt được một báu vật, mặt mày rạng rỡ:

- Tuyệt, tuyệt! Trên đời này không thể có bài thơ nào hay hơn!

Tôi sung sướng:

- Mày nói thật đấy hở?

- Thật.

Trước khi làm thơ tặng Linh San, tôi cũng đã làm thơ tặng nàng Đinh Lăng và "hoa khôi" trường Sao Mai. Nhưng Đông Anh và thằng Bội chẳng buồn ganh tị, cũng chẳng buồn bất bình giùm em gái tụi nó.

Nghe thằng Diên bốc "bài thơ hoa cỏ" lên mây, hai đứa nó xúm vào tán tụng:

- ừ, thằng Khoa làm thơ hay ghê!

- Nó là Rimbaud.

Minh Khôi bước lại:

- Là Lý Bạch nữa.

Lời khen của Minh Khôi làm tôi đỏ mặt. Tôi ngờ rằng nó xỏ xiên chuyện tôi làm anh hùng rơm trong bàn nhậu bữa trước.

Nhưng tôi đã nghĩ oan cho Minh Khôi. Khen xong, nó vỗ vai tôi:

- Mày chưa đến nhà tao đấy nhé.

Hôm trước tôi nhớ Minh Khôi khoe với tôi em gái nó đẹp lắm. Nó bảo em gái nó đẹp hơn em gái thằng Đông Anh gấp tỉ lần. Lần đó nghe nó nói, tôi hơi tin tin. Nhưng bây giờ thì tôi không còn háo hức xem mặt em gái Minh Khôi nữa. Thằng Bội và thằng Diên đã làm tôi hụt hẫng. Hôm đầu tiên, lúc cùng tụi bạn trong lớp đem nhan sắc em gái ra đọ nhau để lấy lòng tôi, Diên tán tụng sắc đẹp của nàng Linh San đến tung tóe nước bọt. Nhưng sự thật hoàn toàn không giống chút gì như nó nói. Bội cũng vậy. Nó đã quảng cáo xằng về hoa khôi trường Sao Mai khiến tôi đâm ra bớt tin lời bạn bè hơn trước.

Tôi nhìn Minh Khôi, nhún vai nói:

- Mày yên tâm. Tao không đến nhà mày nhưng tao sẽ làm thơ tặng em gái mày.

Minh Khôi cũng chỉ cần có thế. Nó đồng ý ngay, còn nhắc:

- Nhớ đấy nhé!

- Nhớ!

Tôi nói, giọng quả quyết. Và tôi biết ngày mai tôi sẽ có thơ cho Minh Khôi đem về giúi vào tay em gái. Làm thơ tặng em gái bạn bè, từ lâu tôi đã là một "chuyên gia" có hạng, và có lẽ là "chuyên gia" duy nhất trên thế giới trong lãnh vực kỳ quái này.

17

Tôi mừng húm khi Minh Hoa bất ngờ rủ tôi đến nhà nhỏ Quyên chơi:

- Minh Hoa nói thật đấy hở?

- Thật.

Tim đập thình thịch nhưng tôi vẫn làm ra vẻ:

- Có gì đằng đó mà chơi?

- Hôm nay sinh nhật Quyên.

- Sinh nhật? - Tôi trố mắt.

- ừ. Không gặp Khoa, Quyên nhờ Minh Hoa mời giùm.

Tôi không nghĩ có ngày nhỏ Quyên mời tôi về nhà chơi. Nhỏ Quyên xinh đẹp nhưng nghiêm nghị và mực thước. Thậm chí có lúc tôi thấy nó hơi lạnh lùng, xa cách. Lần nào gặp nó, tôi cũng lúng ta lúng túng, hệt như những lúc đứng trước thầy giám thị, nói không dám nói lớn, cười chẳng dám cười to.

Tất nhiên tình cảm của tôi trước sau vẫn dành cho nàng Stéphanette, điều đó đời đời không đổi. Nhưng tôi chưa từng thấy mặt chủ nhân của trái tim tôi bao giờ, nên mỗi khi muốn hình dung ra nàng, tôi đành phải mượn đỡ hình bóng mỹ miều của nhỏ Quyên.

Nàng Stéphanette dường như chẳng phật ý gì về chuyện đó. Cho nên trong những giấc mơ ngọt ngào của tôi, nàng cũng sẵn lòng cười với tôi bằng nụ cười của nhỏ Quyên, âu yếm nhìn tôi bằng đôi mắt đen lay láy của nhỏ Quyên và vén rèm cửa sổ cũng bằng đôi tay trắng thuôn như làm bằng sứ của nhỏ Quyên nốt.

Nhưng chuyện "vay mượn" này dần dần trở nên phức tạp, không đơn giản như khi tôi mượn tiền thằng Hồng Hà trên lớp.


hainam4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com