Thứ tư, 12/2/2003, 08:39 GMT+7
Hẹn yêu (phần 19)
Daniel Steel
Marie vừa ra tới bãi biển, dựng chiếc chân ba càng để đặt máy ảnh chuẩn bị chụp một số cảnh vật, thì thấy Michael xuất hiện.
Anh từ trên một đụn cát bước xuống và tới đứng ngay trước ống kính máy ảnh của Marie, không cho nàng nhắm lấy cảnh. Anh nói:
- Tôi có chuyện muốn nói với cộ
- Tôi không muốn nghe!
- Như thế là rất bất nhã. Nhưng tôi vẫn phải nói với cộ Cô không có quyền rình mò đời tư của tôi, cô rõ chưa, và không có quyền bảo tôi là con người hay không phải là con người, như cô đã nói hôm quạ Cô đâu biết tôi là ai?
Những lời của Marie nói hôm qua đã dày vò Michael suốt cả đêm. Anh thấy rằng anh phải tìm Marie hỏi cho rõ lẽ. Anh gằn giọng với nàng:
- Cô có quyền gì mà phán đoán về tôi, mẹ kiếp?
- Tôi không thích những gì tôi chứng kiến, thì tôi phán đoán vậy, chứ không gì cả!
Marie giữ giọng nói bình tĩnh, vừa nói vừa sửa ống kính máy ảnh.
Michael gắt:
- Cô thấy, cô chứng kiến cái gì, ở đâu?
- Tôi thấy cả một cái vỏ trống rỗng. Một con người không biết gì khác ngoài công việc. Một con người không quan tâm đến ai cả, không yêu thương gì cả, không biết cho ai cái gì cả, một con người không ra gì cả.
- Cô là đồ chó cái, cô đếch biết gì, cô đếch biết tôi là ai, tôi xúc cảm gì, mà cô đi nói như vậy? Cô tưởng cô là cái gì ghê gớm lắm chắc?
Marie bước qua một bên, đứng nhìn về phía một đụn cát. Michael lồng lộn:
- Mẹ kiếp, cô phải nghe tôi nói!
Anh chụp lấy máy ảnh của nàng. Nhưng Marie nhìn thẳng mặt anh và bảo:
- Tôi yêu cầu anh tránh tôi ra, ông nghe không? Đồ đểu, nhà ngươi đã tránh ta từ hai năm nay, chó đẻ...
Anh run lên, giận dữ:
- Tôi không cần đến cộ Tôi chỉ cần những tác phẩm nhiếp ảnh của cộ Vậy thôi. Cô nghe rõ chưa? Tôi không cần đếch gì sự phán đoán của cô về con người tôi, về cuộc đời tôi, hay bất cứ gì khác. Tôi chỉ muốn mua mấy tấm ảnh hôi thối của cô thôi, cô nghe rõ chứ?
Marie bước tới chỗ túi xách của nàng, cúi tìm một tấm ảnh trong đó, rút ra một tấm, đưa cho Michael và bảo:
- Đấy. ông cầm lấy và làm cái quái gì thì mặc ông. ông để cho tôi yên!
Michael cầm tấm ảnh, không nói gì, quay lưng đi thẳng ra xe hơi của anh đậu ngoài lộ và phóng đi.
Marie không nhìn theo. Nàng chăm chú làm công việc của nàng, miệt mài, cho đến lúc trời tối mới thu xếp đồ đạc trở về nhà, ăn qua loa, rồi vào phòng tối để sang ảnh.
Hai giờ sáng nàng mới đi ngủ. Nghe điện thoại reo vang, nàng cũng mặc, không thèm nghe. Dù Peter gọi nàng cũng không thiết. Nàng không muốn nói chuyện với ai nữa cả. Nàng định hôm sau khoảng chín giờ sẽ trở ra bãi biển. Nàng để đồng hồ báo thức khoảng tám giờ. Và lao vào giường ngủ một mạch. Dù thù ghét Michael, nàng cũng đã mong gặp. Và gặp rồi, bây giờ Marie thấy nhẹ nhàng dứt khoát.
Sáng hôm sau, lúc thức dậy, nàng tắm rửa, thay áo quần làm việc, nhấp một tách cà phê, đọc báo, trước khi ra khỏi nhà. Nàng dẫn chú chó Fred đi theo.
Nhưng khi vừa xuống hết bậc tam cấp trước tòa nhà thì nàng chưng hửng. Bên kia đường, đối diện với nàng là một chiếc xe vận tải lớn đang đậu. Michael Hillyard ngồi ở tay lái. Trên xe dựng một tấm quảng cáo lớn.
Michael nhìn nàng và mỉm cười. Nàng thì ngồi ngay xuống bậc thềm cuối, và cũng cười lớn. Michael quả là một tên điên. Anh đã dùng tấm ảnh quảng cáo vĩ đại, dựng trên xe tải và lái đến đấy chờ nàng!
Michael xuống xe và đi qua phía nàng. Nàng vẫn cười lớn. Anh ngồi xuống cạnh nàng và hỏi:
- Sao cô thấy thế nào?
- Anh làm chuyện buồn cười quá!
- Đúng rồi, nhưng cô thấy có đẹp không? Cô cứ suy nghĩ xem, tất cả các tác phẩm khác của cô sẽ được phóng đại như vậy, treo ở các tòa nhà chính trong trung tâm y khoa chúng tôi. Tuyệt không?
Tuyệt thì tuyệt. Nhưng Marie không muốn đồng ý.
Michael bảo:
- Nào, bây giờ chúng ta đi ăn sáng và bàn công chuyện.
Sáng nay Michael quyết định là phải làm cho Marie nhận lời hợp tác. Thấy sự cương quyết của Michael, nàng cũng hơi xúc động. Nên nàng không định chống lại với anh ta nữa. Nàng chỉ nói:
- Đáng lẽ tôi không bàn luận gì với ông nữa cả. Nhưng thôi, có lẽ đi ăn sáng.
- Tốt lắm. Tôi chở cô đi nhé?
Nàng chỉ qua chiếc xe vận tải và cười lớn.
- Trên cái xe vận tải ấy à?
Michael bảo:
- Đúng rồi. Bộ không được à?
Hai người bèn trèo lên cabin xe, và Michael lái về phía bến tàu Fisherman để tìm quán điểm tâm.
Sau khi vui vẻ ăn uống và dùng cà phê, Michael có vẻ tự tin, nói:
- Nào, tôi làm như vậy cô chịu chưa?
- Cũng vui. Nhưng dĩ nhiên là vẫn không thể hợp tác.
- Tôi thì không thích những chuyện nhỏ nhặt. Tuy nhiên, hôm nay cô có thể cho tôi một dịp để giải thích phần tôi chăng? Dù sao cô cũng nói đúng đấy. Tôi là người chỉ biết lo công việc.
- Sao? Ngoài công việc ra, không còn thứ gì khác trong cuộc đời của ông à?
- Thực tế như vậy. Những người nào thành công trong đời thì hầu hết là như vậy. Có thì giờ đâu lo chuyện khác.
- Không đúng. ông không cần phải đổi cuộc đời mình để lấy sự thành công, nhiều người họ được cả hai đấy!
- Cô có được như vậy chăng?
- Không hẳn. Nhưng một ngày kia tôi sẽ được như vậy. Tôi biết là có thể được như thế.
- Có thể. Tình trạng của tôi hiện nay thực ra không phải như trước đây của tôi. Cuộc đời tôi chỉ thay đổi là trong vòng vài năm trở lại đây thôi. Tôi dự trù một tương lai khác kia. Nhưng rồi không thực hiện được... Tuy vậy, tôi cũng được một vài đền bù.
Chẳng hạn như trở thành chủ tịch hãng Cotter-Hillyard. Song Michael thấy không tiện nói ra như thế.
Marie hỏi dò:
- Tôi hiểu ra rồi. Và tôi chắc ông chưa lập gia đình?
- Đúng vậy. Không có thì giờ. Không thích.
Như thế bây giờ rốt cục cả Michael lẫn Marie chưa ai lập gia đình cả. Marie thấy xúc động. Nàng nói:
- Nghe ông nói có vẻ ông dứt khoát và khô khan quá!
- Hiện nay thì vậy. Còn cổ
- Tôi cũng chưa lập gia đình.
- Như thế, cô thấy không, cô kết tội lối sống của tôi, mà cô thì có khác gì mấy đâu nào? Cô cũng đam mê công việc của cô, như tôi mê công việc của tôi thôi. Cô cũng một mình, cũng chìm đắm trong thế giới riêng của cô, vậy thôi! Thế mà, sao cô lại chửi mắng tôi? Rõ ràng là không đúng.
Giọng anh có vẻ trách móc. Marie nói:
- Tôi rất tiếc!
Nàng thấy là khó tranh luận với Michael chỗ này. Nàng trầm ngâm nghĩ ngợi. Bỗng nàng cảm thấy tay Michael cầm lấy tay nàng. Marie bất giác thấy tim mình như bị một lưỡi dao đâm vào. Nàng rút tay về có vẻ nghiêm trọng. Michael không vui, nói:
- Cô là một phụ nữ rất khó hiểu.
- Có lẽ vậy. Tôi có nhiều điều không giải thích được.
- Cô cứ thử nói đi. Tôi không phải là một con quái vật như cô tưởng đâu.
- Dĩ nhiên ông không phải thế.
Lúc này Marie chỉ muốn khóc. Nàng đã biết những gì nàng cần biết. Nhưng có thể là biết để rồi dứt khoát cho qua luôn. Nàng thở dài. Nàng nhìn đồng hồ tay và nói:
- Có lẽ tôi phải đi làm việc.
- Như vậy là coi như tôi đã gần đạt được sự đồng ý hợp tác của cô chứ?
- Tôi e rằng không phải như vậy đâu ông ạ!
Michael chán ngán, thấy là đành phải bỏ cuộc thôi. Cái cô này thật không thể nào đổi ý. Tất cả cố gắng của anh chỉ bằng không. Thật là một phụ nữ khó khăn. Tuy nhiên anh thấy có điểm ưa thích. Nơi người phụ nữ này vẫn tiềm ẩn một sự dịu dàng khả ái nào đó, mà anh chưa thấy nơi người phụ nữ nào khác. Anh nói:
- Cô Marie, tôi có thể mời cô dùng bữa tối được không? Coi như để đền bù cho tôi sự từ chối hợp tác của cổ
Nàng cười lớn và vỗ nhẹ lên tay anh ta:
- Có lẽ được, nhưng lúc nào khác, chứ hôm nay không thể được. Tôi có việc phải đi xa thành phố ít lâu.
Mẹ kiếp, thế là Michael thua hết keo này đến keo khác. Anh hỏi:
- Cô đi đâu?
- Trở qua bên miền Đông, có vài chuyện riêng.
Quyết định này nàng chỉ vừa nảy ra trong trí. Nhưng nàng thấy là phải đi. Không phải là để chôn kín luôn quá khứ. Mà là chữa lành hẳn quá khứ như Peter đã từng nói. Peter đã rất có lý. Michael bảo:
- Như vậy để lần sau, tôi trở qua bên San Francisco nầy, tôi sẽ gọi lại cho cộ Hy vọng lúc đó tôi sẽ gặp may mắn hơn bây giờ.
Có thể. Và cũng có thể lúc ấy tôi đã là bà Peter Gregson rồi đấy ông ơi. Nếu lúc ấy tôi đã chữa lành hẳn vết thương quá khứ. Thì sẽ không còn vấn đề gì nữa. Chẳng còn gì cả!
Hai người yên lặng trở ra chỗ xe vận tải. Rồi Michael chở nàng về lại nhà nàng. Nàng chẳng nói gì. Chỉ cám ơn bữa ăn sáng, bắt tay Michael, và bước lên nhà. Michael coi như đã thua hẳn. Anh nhìn theo nàng, buồn bã. Anh có cảm tưởng là đã đánh mất một cái gì thật đặc biệt. Anh không rõ là cái gì. Một cuộc thương lượng? Một người phụ nữ? Một người bạn? Một cái gì đó. Bỗng anh thấy cô đơn vô hạn. Lần đầu tiên trong hơn hai năm nay anh cảm thấy như thế. Anh buồn bã lái xe về khách sạn. Trong lúc đó Marie lên phòng nàng và gọi điện thoại cho Peter, nói muốn gặp ông tối hôm naỵ Peter bảo:
- Tối nay à? Anh có một cuộc họp, bận lắm.
- Thì sau khi họp xong anh lại em. Quan trọng lắm. Ngày mai em đi rồi.
Peter có vẻ lo lắng:
- Ủa, đi đâu? Đi bao lâu?
Marie bảo:
- Đi đâu thì gặp anh em sẽ nói cho biết. Tối nay nhá.
- Được rồi! Khoảng mười một giờ. Nhưng mà anh thấy em hơi điên điên đấy, Marie! Bộ không đợi lúc khác được sao?
- Không!
- Thôi được. Anh sẽ gặp em tối naỵ
ông vội vã gác máy. Marie liền điện thoại qua hãng hàng không để dặn chỗ, và điện thoại qua sở thú y thu xếp việc gởi chú chó Fred.
Chiều hôm đó Marie đến thăm lại văn phòng của Faye Allison. Đã mấy tháng rồi, nàng đã không đến nơi đây, nhưng nàng vẫn thấy căn phòng quen thuộc, nàng ngồi dựa dài ra chiếc ghế nệm êm đềm, và theo thói quen nhìn lơ đãng xuống chân mình, thả dòng tư tưởng đi miên man, đến nỗi cô Faye vào phòng mà Marie cũng không biết.
Faye hỏi:
- A, cô đang nghĩ ngợi gì, hay là thiu thiu ngủ?
Marie nhìn lên mỉm cười. Faye ngồi đối diện với nàng. Marie nói:
- Em đang nghĩ ngợi. Được gặp lại chị rất vui.
Nàng cũng ngạc nhiên là có cảm giác như đang trở về một ngôi nhà thân thuộc và đầy hạnh phúc. Nơi đây nàng đã có những buổi nói chuyện rất thoải mái, cũng như những lúc hơi khó khăn. Faye vui vẻ nói:
- Trông cô tuyệt vời lắm đó. Chắc nhiều người nói như thế lắm rồi phải không?
Marie cười:
- Thì cũng nhiều người nói như vậy, nhưng em vẫn cứ thích nghẹ
Đối với Faye, nàng thường nói rất thật lòng. Nàng tiếp:
- Em chắc chị cũng biết tại sao em tới đây rồi.
- Tôi cũng đang tự hỏi đấy.
Hai người mỉm cười. Rồi Marie có vẻ suy nghĩ như cũ. Một lát nàng chợt nói:
- Em có gặp Michael đấy!
Faye hơi kinh ngạc.
- ông ấy tìm cô à?
- Cũng đúng mà cũng không. Anh ấy đi tìm Marie Adamson. Anh ta chỉ biết có thế. Anh ta cần tác phẩm nhiếp ảnh của em. Hãng Cotter-Hillyard thành lập một trung tâm y khoa ở đây, họ muốn phóng đại các tác phẩm của em để trang trí cơ sở.
- Vậy thì tốt quá Marie há?
- Em cần gì! Anh ta chỉ quan tâm đến tác phẩm của em thì mặc kệ anh ta chứ!
Tuy nói vậy, nhưng cho đến bây giờ Marie cũng thấy rất hài lòng là tác phẩm của mình đã làm Michael chú ý.
Nàng tiếp:
- Trước đó mẹ anh ta cũng đã gặp em, em cũng từ chối việc cộng tác. Em không thích. Em không muốn để cho họ mua chuộc. Lúc này em không muốn làm việc với họ.
- Và họ vẫn cứ đeo đuổi à?
- Vẫn cứ cố đeo đuổi!
- Vậy là hay quá, còn gì nữa. Có ai trong số họ nhận ra cô không?
- Hình như mẹ của Michael nhận ra em. Thành thử có lẽ vì thế mà bà ta bảo họ đeo đuổi em.
Nàng nhìn xuống chân, nghĩ ngợi, nhớ lại buổi gặp bà Marion. Faye hỏi:
- Lúc bà ta gặp cô, cô thấy như thế nào?
- Kinh khủng. Nó làm em nhớ lại tất cả mọi chuyện mà bà ta đã làm đối với em. Em thù bà tạ
- Bà ta có còn hắt hủi cô không?
- Em không rõ lắm. Hình như là còn. Hiện giờ bà ta bị bệnh. Có vẻ khác lúc trước. Hình như bà ta có vẻ hối tiếc về những gì bà ta đã làm. Em được biết là Michael trong hai năm qua sống không được vui sướng gì cho lắm.
- Rồi cô cảm thấy ra sao?
- Khỏe thôi.
Nàng nói xong, thở dài rồi mới tiếp:
- Em thấy dù anh ta hạnh phúc hay không thì cũng chẳng có gì khác cả. Giữa tụi em coi như hết rồi, chị ạ. Chuyện trước coi như đã qua rồi. Bây giờ tụi em là những con người khác hẳn. Có lẽ nếu anh ta nhận biết ra em, chắc anh ta không cần những tác phẩm của em nữa. Bây giờ em lại không phải Nancy McAllister. Anh ta thì lại không phải là Michael như em đã từng quen biết.
- Sao cô biết như vậy được?
- Em cảm thấy như vậy chị ạ. Anh ta cục cằn, khó khăn, lạnh nhạt, như bị ma ám, em không hiểu rõ lắm. Song em thấy như thế.
- Biết đâu chỉ vì anh ta đau đớn, mất mát, thất vọng, buồn phiền thì sao?
- Không, Faye à, phản bội, ruồng rẩy, trốn tránh, hèn nhát chứ. Nói như thế mới đúng.
- Tôi không biết. Cô vẫn cảm thấy anh ta như vậy à?
- Vâng. Em thù ghét anh tạ
- Như vậy hẳn nhiên là cô còn quan tâm đến anh ta nhiều lắm.
Marie định chối cãi. Nhưng tự nhiên nước mắt nàng tuôn ra. Nàng nhìn Faye hồi lâu, chẳng nói gì. Faye hỏi:
- Nancy, cô còn yêu anh ta không?
Marie thở dài, ngồi dựa ra ghế, nhìn lên trần nhà và đáp:
- Có lẽ Nancy thì vẫn còn yêu anh ấy. Nhưng Marie thì không. Bây giờ em đã có một cuộc sống mới. Em không thể yêu anh ta nữa.
- Tại sao không?
- Vì anh ta không yêu em. Vì tình yêu đó không có thực. Em phải cho nó đi qua luôn. Hoàn toàn qua hẳn. Em biết như vậy. Không phải hôm nay em đến đây là để khóc với chị rằng em còn yêu Michael. Mà em đến đây là để nói cái cảm nghĩ của em. Em không thể nói thẳng với Peter được, vì sẽ làm ông ấy bực bội. Mà em thì muốn thổ lộ ra khỏi lồng ngực cho nó nhẹ nhõm.
Faye bảo:
- Tôi rất vui là cô đã đến đấy, Marie ạ. Nhưng mà không chắc là cô có thể trong một lúc phủi sạch hết nỗi lòng ra khỏi lồng ngực cô đâu!
- Thực ra thì nó đã bị phủi sạch khỏi em từ hai năm trước rồi kìa, chứ không để đến bây giờ, thế nhưng...
Nàng ngồi thẳng lên và nhìn cô Faye, đoạn nói lãng đi:
- Ngày mai em đi Boston để làm một việc...
- Việc gì?
- Tẩy hết mọi thứ ra khỏi người em!
Nàng mỉm cười, nhìn Faye và giải thích:
- Em vẫn còn một số những điều gì đó mà trước đây em đã chia sẻ với Michael ở đấy. Em đã chịu đựng những thứ đó lên như những đài kỷ niệm, vì em cứ nghĩ là anh ta sẽ trở lại. Bây giờ thì em đến để xem lại sự thể ra sao.
- Cô có chắc là cô sẵn sàng chế ngự được các thứ đó không?
- Chắc chứ?
- Thế cô không muốn cho Michael biết cô là ai, để xem sự thể ra sao à?
Marie nhún vai:
- Không bao giờ! Tất cả coi như đã qua rồi. Vĩnh viễn qua rồi. Vả chăng như vậy là không phải lẽ đối với Peter.
Nàng thở dài và nhìn xuống hai bàn tay nàng. Faye liền nói:
- Nhưng cô phải nghĩ đến chuyện công bằng đối với Marie chứ!
- Chính vì thế mà ngày mai em phải đến Boston. Em nghĩ là sau khi em đi Boston về, em sẽ hoàn toàn thoải mái tự do, và thực sự nhận lời Peter. Peter là một người hết sức tử tế. ông ấy đã đem lại cho em nhiều thứ.
- Nhưng cô đâu có yêu ông ta!
Thật là kinh hãi khi Marie nghe được câu đó. Nàng vội vàng lắc đầu và nói:
- Không, không, em yêu ông ta chứ.
- Nếu em yêu ông ta thì tại sao lại có vấn đề gì khi em muốn nhận lời của Peter?
- Vì giữa em và Peter lại có Michael.
- Cái đó dễ thôi, Mariẹ Nó chỉ ở bên ngoài thôi.
- Em không rõ.
Nàng ngừng lúc lâu rồi mới nói tiếp:
- Có một cái gì nó luôn luôn chận em lại. Có một cái gì nó không xuất hiện chị à. Một cách nào đó em vẫn cứ đợi Michael, nhưng ở một cách khác thì lại không phải như thế. Em cũng không rõ lắm, có điều là em thấy nó không đúng, chị Faye, có lẽ tại em.
- Sao cô lại cho là không đúng?
- Em cũng không rõ lắm, nhưng đôi khi em có cảm nghĩ là Peter không hiểu được em. ông ấy biết Marie Adamson, vì đó là người ông đã tạo ra. Nhưng ông lại không hiểu rõ em và những điều em quan tâm, trước khi có tai nạn.
- Marie, thì cô nói cho ông ta biết!
- Có lẽ phải như vậy. Nhưng em không chắc Peter có muốn biết hay không. ông ấy làm em cảm thấy yêu mến ông ta, nhưng không hiểu sao tình yêu lại không đến.
- Dĩ nhiên. Trừ phi là cô yêu thực sự.
- Nhưng em yêu mà!
- Thôi chúng ta đừng bàn đến vấn đề này nữa. Để chuyện đó tự nhiên nó hình thành. Khi nào nó đến thì cô lại đến đây, chúng ta sẽ thảo luận. Bây giờ cô nói cảm tưởng của cô về Michael đi.
- Thì em muốn chuyến đi này của em sẽ giúp cho em dứt khoát với Michael. Em sẽ được tự do thoải mái.
- Hay lắm. Thế thì nên đi đi. Và lúc trở về thì nên nhớ ghé lại đây với tôi. Được chứ?
- Được!
Thực tình Marie nhận thấy là việc trở lại với Faye quả có giúp nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Faye nhìn đồng hồ tay, rồi đứng dậy. Cô có giờ phải dạy ở đại học. Faye dặn Marie:
- Khi nào trở về nhớ gọi điện thoại ngay, để chúng ta gặp lại nhau, nhé!
- Ngay khi em về là em điện thoại cho chị liền.
- Tốt. Trở qua bên đó nhớ phải tránh đừng có tự dày vò mình vì quá khứ nhạ Nếu có vấn đề gì thì cứ gọi về đây cho tôi.
Marie thấy nhẹ nhõm khi ra khỏi phòng của Fayẹ Nàng thấy bây giờ rất dễ giải thích cho Peter hiểu chuyến đi này của nàng.
Còn tiếp