hn4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com
Full version available at http://4u.jcisio.com/p/story/pt-231.htm

Daniel Steel

Hẹn yêu

Thứ bảy, 8/2/2003, 16:12 GMT+7

Hẹn yêu (phần 16)

Daniel Steel

Bà Marion đang ngồi trong phòng khách của bà tại khách sạn Fairmont.

Cửa sổ nhìn ra toàn cảnh vùng vịnh và thị trấn Marin ở xa xa rất đẹp. Nhưng bà Marion không quan tâm đến phong cảnh, mà bà đang nghĩ ngợi đến cô gái bà sắp gặp. Cô ta đã thay đổi như thế nào? Bác sĩ Gregson có giữ đúng lời hứa mà ông ta đã hứa hai năm trước đây hay không? Ben Avery nhận không ra, nhưng còn Michael liệu anh ta có còn nhận ra không? Và cô ta đã yêu người khác rồi, hay còn vẫn như Michael trở nên cay đắng và khép kín.

Bà Marion nghĩ ngợi lung tung. Nhưng nếu không phải thì sao? Rất có thể là không phải lắm...

Bà gác chân này lên chân kia, rồi lại bỏ xuống. Rồi bà rút thuốc ra hút, ngồi dựa vào chiếc ghế đệm, nhắm mắt lại lúc lâu. Bà thấy mệt. Chuyến bay buối sáng nay lâu quá. Đáng lẽ bà phải nghỉ một ngày trước khi gặp cô gái này. Nhưng rồi bà nôn nóng, không thể kéo dài. Bà muốn biết ngay sự thể.

Lúc này là bốn giờ mười lăm. Bên New York là bảy giờ mười lăm. Michael có lẽ còn ở văn phòng. Avery thì chắc đã đi lang thang với cô gái bên phòng vẽ kiểu, bà chẩu môi khi nghĩ đến họ. Ben không nghiêm chỉnh như Michael con bà. Nhưng cậ ta lại không mất hạnh phúc như con bà... Bà thở dài. Bà có làm điều gì sai không? Phải chăng hai năm trước bà đã điên khùng đòi hỏi ở cô bạn gái của Michael quá mức? Không! Cô ta không thể là của con bà! Rồi con bà sẽ tìm được người đứng đắn thôi. Không lý gì lại không tìm được, vì con bà có đầy đủ: bề ngoài đẹp trai, tiền bạc, địa vị. Anh sắp là chủ của một trong những công ty dẫn đầu ở Mỹ. Anh là người có quyền lực và tài năng, lịch sự và hấp dẫn...

Nghĩ đến con bà, khuôn mặt bà dịu lại. Con bà thật tốt. Nhưng cũng rất cô đơn. Bà biết điều đó. Anh ta cũng có một khoảng cách với bà. Bà không chắc là anh có thực sự vui thích với công việc hay không. Có lẽ không thể như bà. Cũng không thể như cha của anh hay ông của anh. Bà lại nghĩ đến chồng bà. Rồi nghĩ qua ông Georgẹ ông ta tử tế với bà biết bao trong mấy năm naỵ Không có ông ta chắc bà không thể tiếp tục nổi công việc. ông thường gánh hết việc nặng cho bà, chỉ dành cho bà các việc thích thú, vinh quang. ông là người có sức mạnh mà cũng rất khiêm tốn...

Marion mỉm cười một mình trong dòng suy nghĩmiên man của bà. Bỗng có tiếng chuông cửa. Bà giật mình. Lúc này đã bốn giờ hăm lăm. Cô gái trễ hẹn với bà hai mươi lăm phút. Nhưng vậy bà được một thời gian ngồi một mình suy nghĩ.

Bà trở lại khuôn mặt nghiêm trang, rồi bước chậm rãi đến mở cửa. Bà mặc chiếc áo lụa xanh, đeo chuỗi ngọc có bốn vòng, trông rất sang trọng. Cách trang điểm làm cho bà trông giống như một phụ nữ trên tuổi bốn mươi, chứ không phải ở tuổ gần sáu mươi của bà.

Bà vừa mở cửa, một cô gái rất trang nhã hiện ra trước mặt bà, tay ôm chiếc cặp rất nghệ sĩ.

- Cô Adamson phải không ạ?

- Vâng – Marie mỉm cười, rồi hỏi lại – Thưa bà Hillyard phải không?

Tuy hỏi vậy nhưng Marie đã biết rồi. Nàng đã được xem nhiều ảnh của bà Marion qua Michael. Đây là người mà nàng đã từng muốn kêu là mẹ, nhưng nay thì không còn gì nữa.

Bà Marion đưa tay ra bắt tay Marie và nói:

- Cô mạnh khỏe chứ? Mời cô vào đi.

- Xin cám ơn.

Hai người phụ nữ nhìn nhau e dè. Bà Marion ngồi xuống và gọi khách sạn bưng trà cùng nước ngọt lên. Thật là rắc rối bao nhiêu với cô gái đã làm tốn của bà gần nửa triệu đô la này. Không biết có phải cô ta đây không. Bà nhìn cô ta một cách cẩn thận. Chẳng có một chút gì thoang thoáng giống với các tấm ảnh của Nancy mà bà đã xem. Đây không phải là cô gái ấy. Tuy nhiên bà chờ nghe giọng nói. Bà vẫn còn nhớ rõ giọng nói khản khản của cô ta lúc hai bên thương lượng hồi hai năm trước. Bà gợi chuyện:

- Cô uống gì nào? Trà? Sodả Hay gì khác?

- Thôi, cám ơn, bà Hillyard...

Hai người chỉ nhìn nhau. Bà Marion công nhận cô gái này quả đẹp thật, ăn mặc sang trọng. Bà tự hỏi không biết có phải tiền trợ cấp của bà được cô gái dùng sắm sửa đây chăng. Bà nói:

- Chiếc áo choàng cô mặc đẹp lắm. Khí hậu ở đây thật đáng thèm. Chứ ở New York, lúc tôi ra đi qua đây, bên đó tuyết xuống dày cả năm sau tấc... cô biết New York chứ?

Đấy là một câu hỏi mánh để dò, Marie biết ngaỵ Nhưng nàng muốn trả lời thành thật. Nàng ở New England, ít đến New York. Nếu nàng lấy Michael thì hẳn đã đến ở tại New York. Nhưng lại không được vậy. Nàng trả lời với giọng hơi cứng.

- Không. Tôi không biết rõ New York lắm. Tôi không phải là dân thành phố lớn.

Nàng hoàn toàn là Marie rồi, không còn dấu vết của Nancy nữa. Nhưng bà Marion lại nói:

- Khó tin! Tôi thấy cô trông đúng là người ở thành phố lớn.

Bà vừa nói vừa mỉm cười, và đôi mắt nhìn Marie như một con két mẹ nhìn một con chim sâu nhỏ. Marie chỉ nói:

- Cám ơn bà.

Rồi nàng lặng lẽ mở cặp, lấy ra một tập album dày trong đó có những tác phẩm nhiếp ảnh của nàng. Tập sách hơi dày và nặng, bà Marion cầm lấy nhưng hai tay run run, Marie thấy rõ là bà ta quả đã già yếu. Thời gian đã không nhượng bộ gì bà Marion Hillyard cả. Marie chăm chú nhìn bà Marion lật từng trang ảnh. Bà ta vừa lật xem, vừa nói:

- Tôi đã hiểu tại sao Ben Avery cứ nhất định đòi ký giao kèo mời cô làm việc. Cô có những tác phẩm hết sức độc đáo. Có lẽ cô đã làm việc này nhiều năm rồi?

Marie lắc đầu:

- Dạ không ạ, chụp ảnh là nghề mới của tôi. Trước đây tôi vẽ tranh ạ.

- à, đúng. Ben có nói như vậy.

Bà cũng quên rằng đây có thể là Nancy McAllister. Bà hỏi:

- Cô vẽ thành công như chụp ảnh đây không?

- Tôi nghĩ là cũng khá, thưa bà.

Nàng mỉm cười, hai người yên lặng hồi lâu. Marie có cảm tưởng như nàng đang nhìn bà Marion qua một chiếc gương kỳ bí nàng thấy rõ được bà ta, nhưng bà ta không biết rõ được nàng. Marie nghĩ là chỉ có mình mình nắm được sự bí mật. Nàng nói:

- Bây giờ tôi thích chụp ảnh cũng như thích vẽ.

- Vì sao cô đổi nghề như vậy?

- Vì cuộc đời tôi bỗng nhiên có nhiều thay đổi, đến nỗi tôi trở thành như một người khác. Hội học là một phần của cuộc đời cũ, con người cũ của tôi, tôi không muốn vấn vương nữa.

- Tôi hiểu. Và có lẽ thế giới này không thiệt hại gì, vì cô chụp ảnh cũng thành công lắm Bỏ cái kia, có cái này. Nhưng ai giúp cho cô khởi đầu? Chắc là có một nghệ sĩ lớn ở đây? Bên đây có nhiều người tài ba lắm.

Marie chỉ lắc đầu. Nàng tưởng sẽ ghét bà Marion lắm, nhưng bây giờ nàng thấy không hẳn như vậy. Chỉ là không thích bà ta một chút thôi. Trông bà ta cũng chỉ là một phụ nữ với những yếu đuối , với sự tàn tạ về già, dù được trang điểm rất khéo, và mùa đông cuộc đời cũng đang bén gót đuổi tới bà tạ Marie cảm thấy không có gì phải thù ghét người phụ nữ này. Nàng đáp câu hỏi của bà ta:

- Không ạ. Thực ra chỉ có một người bạn giúp tôi. Đó là vị bác sĩ của tôi. ông ta quảng cáo tôi là một nhà nhiếp ảnh. ông quen với mọi người trong thành phố này.

- Peter Gregson.

Bà Marion tự dưng buột miệng kêu lên như thế. Và bất giác bà cũng giật mình như Mariẹ Marie làm bộ hỏi ngay:

- Bà biết ông ta à?

Nàng không hiểu sao bà Marion nói ra như vậy. Chả lẽ bà ta biết nàng là ai rồi sao? Không, bà ta không thể biết được đâu. Chả lẽ Peter đã nói cho bà ta hay à? Không, ông không bao giờ làm như thế.

Bà Marion nói:

- Vâng, tôi cũng có biết.

Bà ngần ngừ một lúc lâu, nhìn Marie, rồi mới thủng thỉnh nói tiếp:

- Vâng, cô Nancy, tôi có biết. Quả ông ấy thực hiện một chuyện rất tốt cho cộ

Đấy là một cú nhắm bắn xạ Bà muốn biết đây có phải đích thực là Nancy không. Bà chỉ đoán thôi, nhưng cứ bắn thử ra một câu dò hỏi. Song Marie lại nói:

- Hình như bà có nhầm lẫn gì. Tên tôi là Marie ạ.

Tuy nhiên, tựa hồ không còn kềm chế nổi, Marie bật khóc. Nàng đứng dậy bước tới đứng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Lúc lâu nàng mới hỏi:

- Sao bà biết? Có ai nói với bà chăng?

Bà Marion ngồi ngã người ra chiếc ghế. Bà cảm thấy hài lòng, ít ra thì chuyến đi của bà không đến nỗi uổng công. Bà đã đoán rất đúng những gì bà nghi ngờ. Bà trả lời Marie:

- Không đâu. Tôi đoán thôi. Tôi cũng không biết tại sao. Nhưng ngay lúc Ben nói tới cô là tôi đoán được.

- Thế...

Nàng muốn hỏi thăm Michael ngaỵ Nhưng rồi nàng lại hỏi khác đi:

- Thế bà qua đây làm gì? Để biết chắc rằng tôi có giữ lời hứa với bà hai năm trước đây không à?

- Thì cô đã chứng tỏ là cô giữ lời hứa đấy.

Giọng bà Marion lúc này dịu nhẹ, đó là giọng của một người đã già. Bà nói tiếp:

- Chính tôi cũng không biết tôi muốn gì, song tôi thực sự là muốn gặp lại cô, nói chuyện với cô, xem cô ra thế nào, và có quả thật là cô không?

- Và bà muốn xem ông Gregson làm ăn ra sao thì phải? Vậy bà thấy thế nào, có xứng với bốn trăm ngàn đô là của bà chăng?

Giọng Marie như đầy hằn học, chua chát, và đôi mắt nàng lại lộ vẻ thù ghét bà Marion.

Bà Marion nói:

- Sao cô không tự trả lời? Cô thấy có xứng không? Cô có hài lòng không? Tôi thì thấy bây giờ cô đẹp lắm, Marie!

- Cám ơn bà. Vâng, tôi biết ông Peter thực hiện một việc rất tốt. Nhưng cũng giống như thỏa thuận với quỷ sứ. Đổi cả một cuộc đời lấy một cái mặt.

Marie cảm thấy cơn giận như trào lên. Nàng ngồi phịch xuống chiếc ghế. Bà Marion hỏi:

- Và tôi là quỷ sứ? - Giọng bà run run, bà nhìn thẳng vào Marie và tiếp – Bây giờ nói ra thì có thể là không đúng nhưng cô nên biết lúc đó tôi cho là tôi đã làm một điều rất đúng.

- Bà thấy sao? Bây giờ Michael thế nào? Có hạnh phúc không? Bà thấy gạt tôi ra ngoài thì có đem lại hạnh phúc cho con bà không?

- Michael không hạnh phúc gì hơn cộ Nhưng rồi nó sẽ làm lại cuộc đời. Và tôi chắc cô cũng vậy thôi. Song theo tôi thấy, hình như cô chưa lấy ai. Tôi không muốn hỏi thêm.

- Còn Michael? Anh ta cũng chưa lấy ai à?

Nàng giận mình đã hỏi câu ấy, nhưng cũng mong bà Marion trả lời là chưa. Bà ta đáp:

- Nó lấy rồi chứ!

Marie há hốc mồm, như đứt hơi thở. Song bà Marion nói tiếp:

- Nó lấy công việc của nó làm cuộc sống của nó. Nó muốn quên cuộc sống để lo công việc.

Đồ chó cái! Thế thì tốt thôi! Tốt! Marie liền đốp chát:

- Thế thì bà đã thấy bà sai lầm chưa? Bà biết đó, tôi yêu Michael, yêu hơn bất cứ cái gì trong đời này! Lạy chúa, nhưng bây giờ cái mặt đã khác mất rồi..

Bà Marion tỉnh táo nói:

- Tôi biết. Nhưng tôi nghĩ là mọi thứ sẽ qua đi.

- Qua đỉ

- Có lẽ vậy. Vì Michael không bao giờ hỏi đến cộ

- Anh ấy có đi tìm tôi không?

Bà Marion từ tốn lắc đầu:

- Không.

Nhưng bà không nói rõ lý dọ Bà không cho Marie hay là Michael tưởng nàng đã chết. Marie liền hỏi:

- Vậy bà gọi tôi đến đây làm gì? Chỉ là để thỏa trí tò mò của bà thôi à? Hoặc để bà xem các tác phẩm nhiếp ảnh của tôi à?

- Tôi cũng không rõ lắm. Nancỵ à, xin lỗi... Mariẹ Tôi chỉ muốn gặp cô, để biết cô đã ra thế nào. Nói ra thì có vẻ sướt mướt quá, nhưng cô biết không, tôi cũng đang hấp hối sắp từ giã cuộc đời.

Bà thật sự có vẻ buồn phiền trước mặt Mariẹ Nhưng Marie không xúc động gì. Nàng nhìn bà ta lúc lâu, rồi mới nói:

- Tôi rất buồn khi nghe bà nói vậy, bà Hillyard. Song tôi đã chết cách đây hai năm rồi. Và xem ra, ông con trai của bà cũng đã chết như vậy. Nghĩa là hai chúng tôi đã chết trên tay bà. Thành thật mà nói, quả khó cho tôi có cảm tình với bà. Đúng lý ra, tôi phải biết ơn bà, nhờ bà mà đàn ông nay nhìn tôi có vẻ ưa thích không phải chạy trốn vì kinh hãi. Đúng lý ra tôi phải biết ơn bà nhiều lắm. Thế nhưng tôi không cảm thấy được gì cả. Vì bà đã làm hỏng cả cuộc đời Michael. Bà biết đấy. cho dù bà giúp tôi.

Bà Marion yên lặng gật đầu. Bà thấy nặng nề vì lời trách móc của cô gái. Riêng bà, hai năm qua bà cũng đã thấy như vậy về phía Michael. Song bà không biết gì về phía cô gái này. Có lẽ vì thế mà bà đã đến đây. Bà bảo:

- Tôi không biết nói sao với cộ

- Thì từ biệt là hay nhất thôi.

Marie ôm cặp và áo choàng lên, bước ra cửa. Nàng dừng lại nơi cửa một chút, tay cầm quả nắm cửa, đầu cúi, nước mắt tuôn lả chả. Nàng nhìn lui cũng thấy bà Marion đang tuôn nước mắt. Nàng cố gắng nói nho nhỏ:

- Chào bà Hillyard... Nhắn gửi tình yêu của tôi đến với anh Michael.

Nàng khép cửa nhè nhẹ. Nhưng bà Marion vẫn đứng yên bất động. Bà thấy tim bà như nhói đau trong lồng ngực. Bà há miệng thở ngáp, quờ quạng vớ tới chỗ nút chuông điện để gọi người giúp việc của khách sạn, trước khi bà ngã xuống.

Tiếng chân ông bước nhanh trên hành lang bệnh viện, gần như ông đang chạy đến phòng bà tạ Tại sao bà ta cứ nhất định đi một mình? Sao cứ cái tính ưa tự ý quyết định làm chuyện của mình, sau bao nhiêu năm trời luống tuổi như thế?

ông gõ nhẹ cửa phòng. Người y tá mở cửa, nhìn ông có ý dò hỏi. ông nói:

- Đây có phải phòng bà Hillyard không? Tôi là George Callowaỵ

ông có vẻ lo lắng mệt mỏi. ông đã phải đối phó với chuyện vô lý này nhiều bận quá rồi. ông sẽ nói cho bà ta biết. ông cũng đã nói với Michael chuyện này trước khi ông bay đến New York đây. Người y tá mỉm cười, bảo:

- Vâng, thưa ông Calloway, chúng tôi đang đợi ông.

Bà Marion được đưa vào bệnh viện lúc sáu giờ chiều. ông George đã thu xếp bay qua ngaỵ Bây giờ là nửa đêm. Thật là hết sức nhanh. Bà Marion mỉm cười khi thấy ông bước vào. Bà chào:

- ông George hả?

- Marion, bà thấy trong người thế nào?

- Mệt. Nhưng sẽ sống thôi. Họ bảo vậy. Chỉ bị ngất chút xíu.

- Lần này là vậy. Chứ lần sau rồi sao? ông nhìn chăm bà tạ Rồi cúi hôn bà như mọi lần.

ông định nói nhiều chuyện nhưng bà Marion bảo:

- Lần sau thì lần sau tính. Bây giờ ông ngồi xuống nghỉ đã. ông muốn ăn gì? Tôi có nhờ người y tá để phần ông một bánh sandwich.

- Tôi không ăn nổi.

- Đừng lo, Georgẹ Lạy chúa, tôi không bị gì nặng lắm đâu.

- Bà Marion Hillyard, tôi thấy bà cứ tự hủy hoại sức khỏe như thế này quá nhiều rồi. Thật không chịu nổi bà được.

- ông bỏ đi à? – Bà cười – Sao ông không nghỉ hưu?

- Đấy! Tôi sẽ nghỉ ngay đây, bà Marion.

Bà thấy ông ta nói nghiêm trang. Bà ngồi dậy và mỉm cười lo lắng hỏi:

- Thật à, đừng có kỳ cục.

- Không kỳ cục gì cả. Có lẽ đấy mới là quyết định khôn ngoan đầu tiên của tôi trong hai mươi năm nay đấy. Và bà biết ai cũng phải nghỉ nữa không? Bà đấy, Marion. Cả hai chúng ta phải nghỉ thôi. Tôi đã thảo luận chuyện này với Michael trên đường ra phi trường. Cậu ấy nhờ tôi nói là rất tiếc, nhiều việc quá không đi được với tôi. Cậu ấy nghĩ rằng tôi và bà nghỉ hưu là đúng. Tôi cũng thấy đúng. Bà Marion, coi như quyết định xong rồi đấy.

- ông có điên không? Tôi nghỉ hưu rồi sẽ làm gì? Ngồi đan len à?

- Cũng tốt thôi. Nhưng trước hết bà phải kết hôn với tôi đã. Sau đó muốn gì tùy ý. Ngoại trừ.. - giọng ông có vẻ đe dọa - ngoại trừ việc làm. Như vậy rõ chưa, bà Hillyard?

- ông yêu cầu tôi kết hôn với ông hay bảo tôi kết hôn với ông? Hay đây là lệnh của Michael?

Tuy hỏi vậy nhưng bà không có vẻ gì là hận cả. Mà bà có vẻ xúc động, cảm thấy thư thả trong lòng. Bà đã có đầy đủ, đã làm việc đủ. Với nghĩa tốt nhất hay xấu nhất của sự đầy đủ ấy. Bà biết như vậy nhất là sau cuộc gặp gỡ với Mariẹ ông George nói:

- Michael cầu mong cho chúng ta được hưởng tuổi già hạnh phúc đấy.

ông vừa nói vừa bước lại cầm tay bà Marion và hỏi:

- Marion, có nhận lời lấy tôi không?

ông cũng ngại nói chuyện này từ lâu, nhưng trước lúc lên máy bay qua đây, Michael nói với ông đại khái rằng anh ta mong thấy "Hai ông bà cử hành lễ tình yêu". ông rất phấn khởi với lời nói của Michael.

ông hỏi lại bà Marion.

- Nhận lời chứ?

Bà từ tốn gật đầu, rồi mỉm cười dịu nhẹ, bảo:

- George, đáng lý ra chúng ta nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi mới phải.

- Tôi đã nghĩ từ lâu, nhưng tôi cứ sợ bà không nhận.

- Cũng có lý vậy. Kể tôi cũng thật điên rồ, George à.

Bà thở dài, lại nằm dựa ra mấy chiếc gối, rồi tiếp:

- Tôi đã làm nhiều chuyện thật ngớ ngẩn trong đời mình.

Mặt bà tự nhiên buồn thảm, như có điều gì cay đắng. ông George bối rối đứng nhìn bà, rồi bảo:

- Bà nói cái gì nghe kỳ cục vậy. Trong bao năm tôi biết bà, tôi không thấy bà làm chuyện gì ngớ ngẩn cả.

ông cầm tay bà và vuốt nhẹ có vẻ thương yêu và nói:

- Đừng tự dày vò mình một cách phi lý với những chuyện trong quá khứ.

Bà Marion bỗng ngồi thẳng dậy, nhìn ông ta và hỏi:

- George, ông nói "phi lý" nhưng nếu chuyện tôi làm đã phá hỏng đời của những người khác thì liệu tôi có quyền quên được không?

- Sao? Sao lại có quyền làm gì mà phá hỏng đời người khác được.

ông tự hỏi không biết có phải bà ngớ ngẩn vì bác sĩ đã cho uống thuốc gì quá mạnh chăng. Hay là cơn đau tim vừa qua đã tác hại đến tâm thần bà. Sao hôm nay bà nói năng chẳng hợp lý.

Bà Marion nhắm mắt lại, ngã người ra gối, và nói:

- ông không thể hiểu được đâu!

- Mà tôi có cần phải hiểu không?

- Có lẽ. Và nếu hiểu, ông chắc không đòi làm lễ cưới với tôi nữa đâu nhé!

- Đừng có vô lý! Nhưng nếu bà nghĩ vậy, thì tôi thấy tôi được quyền biết điều đã làm bà lo âu đến thế. Đúng không?

Bà mở mắt nhìn ông lát lâu rồi mới nói:

- Tôi không hiểu có nên kể cho ông nghe không?

- Sao lại không? Không có chuyện gì có thể làm tôi nao núng được cả. Hình như cơn đau vừa qua làm bà thay đổi thế nào ấy, phải không?

- Không phải. Mà chính là vì đối diện với sự thật đã khiến tôi bàng hoàng quá.

Thấy trong mắt bà đã long lanh có nước mắt, ông nghĩ là chuyện phải quan trọng. Hay là bà đã có tâm sự riêng với ai khác? Dù vậy ông cũng yêu thương bà. Bao giờ cũng thương yêu bà. ông hỏi:

- Có chuyện đặc biệt lắm sao?

- Vâng.

Bà gật đầu và nước mắt chảy dài xuống má.

- Thôi được. Bà nằm nghỉ đi đã. Đừng xúc động quá.

- Tôi gặp lại cô gái.

- Cô gái nào?

ông không hiểu bà ta nói cái gì kỳ quặc quá.

- Cô gái mà Michael đã từng yêu đấy. ông có nhớ cái đêm Michael bị tai nạn không? Trước đó, lúc ông bước vào thì nhìn thấy nó giận dữ bước ra khỏi phòng tôi đấy...

ông George nhíu mày suy nghĩ. Có lẽ bà ta bị bấn loạn thần kinh vì thuốc mạnh chăng? Chứ còn cái cô gái đó thì đã chết mất rồi, gặp thế nào được. Quả là bà đã đến lúc lẩn thẩn mất rồi. Nhưng ông yên lặng nghe bà kể lại đầu đuôi mọi sự. Đoạn ông nói:

- Như thế thì có gì đâu? Bà đã giúp cho cô ta có một cuộc đời tốt hơn trước mà?

- Chính cô ta lại hận tôi chuyện đó!

- Thế thì cô ta là một kẻ điên rồ.

Bà Marion lắc đầu:

- Không đâu. Cô ta có lý của cô tạ Nếu tôi can đảm thì tôi phải nói cho Michael haỵ..

ông George nghĩ ngay ra rằng nếu bây giờ bà Marion nói cho Michael biết, sự giận dữ của anh ta sẽ làm tan vỡ mọi việc. ông nói ngay:

- Đừng. Bà đừng nói cho cậu ấy biết. Lú này không có lợi gì cả.

Bà Marion thấy rõ sự sợ hãi trong mắt Georgẹ Bà mỉm cười:

- Đừng lọ Tôi không đủ can đảm để nói cho nó biết đâu. Nó sẽ tự tìm ra thôi. Qua thời gian. Và chắc là nó sẽ tìm ra được. Và tôi hy vọng nó sẽ nghe con nhỏ kia kể lại đầu đuôi, và nó sẽ hiểu tôi.

- Bà thấy có hy vọng gì họ gặp lại nhau không? Cô ta có lấy Michael không?

- Có thể là chúng không lấy lại nhau. Nhưng tôi sẽ tìm cách nào khả dĩ.

- Lạy Chúa!

- Tôi thấy phải làm một cái gì để đền bù cho chúng nó.

- Vì thế mà bà tìm cách gặp cô ta bấy lâu nay đấy?

- Không, tôi mới gặp cô ta lần đầu hôm nay thôi!

- Thôi, tôi hiểu rồi.

Bây giờ thì ông hiểu ra trạng thái của bà Marion từ nãy giờ. ông nói:

- Bà Marion, bà đã chẳng làm hại cuộc đời hai cô cậu đó gì cả đâu. Mà trái lại, bà đã làm cho Michael trở thành một con người hết sức giỏi trong công việc, còn cô kia có cuộc sống mới, mà cô ta khó mơ ước được tốt hơn như vậy!

- Cái gì? Chứ không phải đã làm cho cô ta tan nát lòng và tuyệt vọng à?

- Nếu cô ta nghĩ vậy thì là một con người vô ơn. Thế còn khuôn mặt mới xinh đẹp, cuộc đời mới, thế giới mới, cô ta không nghĩ đến à?

- Tôi ngờ ngợ rằng cô ta cũng như Michael, bây giờ dù có sống trong cái thế giới nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là sống trong sự trống rỗng.

- Thì họ sẽ cùng nhau xây dựng một cái gì để bù vào. Còn bây giờ, chuyện gì đã qua, thì cho quạ Bà không nên tự dằn vặt mình mãi như thế. Bà đã làm điều mà bà nghĩ là phải. Thì là ý tốt. Chúng nó còn trẻ, còn cả cuộc đời trước mặt. Song chúng ta thì không thể phí được tháng ngày nào nữa cả.

ông cầm tay bà và nói:

- Tôi yêu bà. Tôi rất tiếc là bao nhiêu việc đó mà bà phải một mình chịu đựng, không nói cho tôi haỵ Đáng lẽ ra bà phải cho tôi hay từ đầu.

Bà khóc thút thít:

- Thì ông sẽ ghét tôi.

- Không bao giờ. Lúc đó cũng không, mà bây giờ cũng không. Tôi không bao giờ ghét bà được. Mà bây giờ bà đã nói ra, tôi lại càng quý bà hơn. Vì thế thật tình nếu bà dấu thì tôi cũng chẳng thể nào biết được.

- Tôi phải kể, để biết xem ông nghĩ như thế nào.

- Tôi thấy bà cần phải gạt câu chuyện ấy ra khỏi trí nghĩ, khỏi tâm tư, lương tâm gì đó... Coi như đã quạ Chúng ta có cuộc sống khác phải lọ Bà đã trả giá cho những gì bà làm. Bà chẳng có gì phải tự dày vò mình cả. Tôi và bà cưới nhau. Đi xa sống cuộc đời chúng tạ Còn để cho chúng sống cuộc đời của chúng.

Bà nhìn ông một lúc và hỏi:

- Tôi có quyền như thế không?

- Sao không? Bà có quyền sống cuộc đời mình.

ông nghiêng qua hôn bà nhẹ nhàng. ông thấy thương yêu bà ta với tất cả cái xấu, cái tốt của bà, tài năng và sự kỳ quặc của bà. ông bảo:

- Thôi bây giờ bà quên hết đi. Ngủ khỏe. Ngày mai chúng ta sẽ bàn chuyện lễ cưới. Bà hãy nghĩ đến những chuyện có lý hơn, chẳng hạn sẽ may áo ở tiệm nào cho đẹp, mua hoa ở đâu.. Rõ chưa nào?

- George Calloway, tôi rất yêu ông.

- Tốt lắm. Mà dù bà không thương, tôi cũng cứ cưới. Bây giờ thì không có gì cản tôi được nữa. Rõ chưa nào?

- Rõ rồi...

Vừa lúc đó, cô y tá thò đầu vào nói:

- Đã là một giờ sáng. Bác sĩ dặn để bà Marion được yên.

ông George gật đầu, rồi miễn cưỡng ra khỏi phòng.

Bà Marion nằm lại ở giường, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. ông George đã yêu thương bà, dù bà có vấn đề gì. ông đã gây cho bà một phần tin tưởng. Bà nhìn đồng hồ, rồi bà quyết định gọi điện thoại cho Michael. Bà không còn thì giờ nào khác. Bà nghe giọng trong điện thoại lầm bầm, bà nói:

- Con đó hả? Má đây?

- Má hả? Má có sao không?

Michael bật đèn và tỉnh thức.

- Má khỏe. Má có chuyện muốn nói với con.

- Con biết. Con biết rồi. ông George đã nói với con.

Anh nhìn lên đồng hồ taỵ Lạy Chúa! Năm giờ sáng ở New York, thì là hai giờ sáng ở San Franciscọ Mẹ anh thức làm gì vậy kìa! Chứ y tá đi đâu cả? Anh hỏi:

- Má nhận lời ông ta không?

- Dĩ nhiên. Cả hai đề nghị của ông tạ Tức là mẹ bắt đầu nghỉ việc, sau lễ cưới.

Michael cười lớn. Bà Marion nói tiếp:

- Nhưng má gọi con, là gọi chuyện khác.

- Giờ này mà nói chuyện gì hả má?

- Bậy! Mà má muốn nói chuyện là chuyện gặp cô gái ấy.

- Cô gái nào?

Anh chẳng hề nhớ gì cả. Ngay bữa đó ba cuộc họp, năm cuộc hẹn, rồi tin mẹ anh bị ngất, lung tung anh đâu có nhớ ai ra ai. Bà Marion nhấn mạnh:

- Thì cô gái chụp ảnh đấy, Michael, con tỉnh thức chưa?

- à, cô ấy, sao má?

- Chúng ta cần mời cô ấy con ạ!

- Cần hả?

- Cần lắm đấy! Bây giờ má không theo dõi cô ta được nữa. ông George, ông ấy làm má phân tâm hết cả. Vậy con theo dõi mời cô ta nghe!

- Má đùa con à? Con bận lắm. Để cậu Ben lo chuyện đó vậy.

- Cô ta đã từ chối cậu ấy rồi. Bây giờ con nghe má nói đây này. Con làm sao thì làm, nhưng phải ký cho được hợp đồng với cô tạ Con nói chuyện với cô ta, ve vãn cũng được, bay qua đây gặp cô ta, mời cô ta đi ăn. Con diện đẹp vào và cư xử cho tử tế. Cô này xứng đáng lắm. Má muốn cô ta làm việc tại trung tâm của mình. Con cố gắng giúp má đi.

Bà mỉm cười một mình. Michael cảm thấy mẹ mình hôm nay kỳ lạ. Anh nói:

- Má điên rồi! Con không có thì giờ!

Anh mỉm cười một mình, mẹ anh hôm nay đổ chướng! Anh nói:

- Má làm việc ấy đi!

- Má không làm. Mà nếu con không chịu làm, má sẽ trở lại và bắt con phải đi đấy.

Bà ta nói giọng có vẻ rất nghiêm trang. Anh ta cười lớn:

- Thôi được con làm, con làm!

- Má theo dõi con làm việc này đấy!

- Lạy Chúa! Được rồi! Má bằng lòng chưa? Bây giờ con ngủ được chưa?

- Được. Nhưng má muốn con làm ngay đấy.

- à, tên cô ta là gì?

- Adamson; Marie Adamson.

- Tốt, mai con bắt đầu theo dõi.

- Tốt lắm con. Và má... cám ơn con.

- Đúng là má điên điên. Nhân tiện con chúc mừng má.

- Thôi, con ngủ ngon tiếp đi.

Bà Marion gác máy, cảm thấy yên tâm. Bà đã làm hết sự cố gắng của bà. Có thể là công chuyện sẽ tốt, cũng có thể là không tới đâu. Nhưng bà đã quyết tâm làm lại một cái gì. Lẽ ra bà nên nói thật với con bà. Nhưng bà chưa phải là thánh để đủ can đảm. Bà thở dài. Con bà rồi sẽ tự tìm ra sự thật. Đến lúc đó thì có lẽ chúng nó hạnh phúc rồi...

Còn tiếp


hainam4u @ Last updated 21/11/04 22:42
Go to my homepage at http://4u.jcisio.com