Thứ bảy, 1/2/2003, 08:24 GMT+7
Hẹn yêu (phần 11)
Daniel Steel
Faye Allison đang ngồi gần lò sưởi trong phòng khách nhà Nancy, thì Nancy từ ngoài cửa bước vào.
Faye hỏi:
- Hôm nay cô nương bận việc gì vậy?
Faye vừa nói vừa cười vì thấy Nancy vui vẻ:
- Em dẫn một người bạn đến!
- Có hả? Tôi đi mới có hai tuần cô đã có một người bạn mới rồi hả? Sao, cô thích chứ?
Vừa lúc đó con chó nhảy vào phòng, nó có vẻ thích chiếc dây đeo cổ màu đỏ của nó. Đã không có ai nhận lại, nên Nancy nuôi luôn. Hôm nay thì nó đã có giấy phép. Một cái giường ngủ nho nhỏ, một cái chén, và mười mấy thứ đồ chơi. Nancy rất thích nó. Nàng nói với cô Faye:
- Faye, đấy, nó là bạn em, tên là Fred.
Nàng mỉm cười có vẻ tự hào. Faye cười lớn:
- Đẹp đấy Nancỵ Cô kiếm ở đâu vậy?
- Nó đi theo em đêm Giáng Sinh. Đáng lẽ ra em gọi nó tên Noel, nhưng em thấy tên Fred hợp hơn.
Nàng không giải thích tên Fred vì thấy nay mà còn bám víu vào những gì của Michael thì e Faye cho là nàng điên.
Nancy lại nói:
- Em cũng có đem một đống tác phẩm em chụp được cho chị xem đây.
- A, vậy là cô có việc làm bận bịu rồi. Tôi có thể đi vắng thường xuyên hơn được rồi!
- Em mong chị đừng!
Faye nhìn vào mắt Nancy thì cũng thấy rõ nỗi buồn cô đơn của nàng. Nhưng ít ra nàng cũng sống được một mình qua kỳ lễ Giáng Sinh được đấy. Vậy cũng là điều đáng mừng.
Nancy ngập ngừng nói thêm:
- Và... em cũng thu xếp được với một người dạy cho em giọng nói. ông Peter bảo rằng đó cũng là một phần trong chương trình chữa bệnh. Ngày mai em bắt đầu luyện giọng lúc ba giờ. Nhưng còn học khiêu vũ thì chưa được, vì cái mặt mới của em chưa hoàn tất. Tới mùa hè thì có thể.
- Rất vui, Nancỵ
- Em cũng vậy.
Hôm đó hai người nói chuyện rất vui, và lần đầu tiên trong tám tháng qua, họ không nói gì đến Michael cả. Nancy chỉ toàn nói đến các dự tính của nàng như là tập giọng, chụp ảnh.
o0o
Qua mùa xuân, Nancy thường dắt chú chó Fred đi dạo công viên hoặc ra bãi biển. Đôi khi nàng cũng đi cùng Peter. Dần dần khuôn mặt nàng lanh lặn, hình thành. Cá tính nàng cũng theo khuôn mặt, hình thành những nét mới. Peter có cảm tưởng như ông càng hoàn thiện khuôn mặt mới cho Nancy bao nhiêu thì ông càng hiểu rõ thêm nàng bấy nhiêu. Qua một năm, Nancy trưởng thành rất nhiều.
Một buổi chiều Faye Allison ngạc nhiên hỏi Nancy:
- Vậy mà đã một năm rồi à?
Lúc này Peter đang sửa khuôn mặt Nancy lên tới khu vực quanh đôi mắt. Và Nancy phải mang một cặp kính đen thật to để che cả đôi mắt lẫn phía trên hai gò má. Nancy trả lời Faye:
- Dạ, đúng một năm, và em gặp chi thì được tám tháng rồi. Chị thấy em có tiến bộ gì không?
- Bộ cô nghi ngờ gì à?
- Đôi khi chị à. Là những khi em nghĩ đến Michael nhiều quá.
Nàng vẫn bám lấy hy vọng là cuối cùng rồi Michael sẽ tìm đến, và việc thương lượng giữa nàng với bà Marion coi như nàng thắng.
Nàng thổ lộ với Faye:
- Em cũng không hiểu sao em còn nghĩ đến làm gì. Vậy mà cứ nghĩ !
- Mai mốt cô đi ra ngoài rồi là hết nghĩ ngợi. Chứ bây giờ nằm đây không có việc gì làm cứ nhìn những chuyện cũ. Cái đó cũng tự nhiên thôi. Bây giờ cô chưa có ai để nghĩ đến cả. Nhưng đến lúc có người nào đó mới, thì đâu còn nghĩ đến Michael nữa. Cứ yên chí đi.
Nancy thở dài nói:
- Có lúc em như hết nhẫn nại nổi. Việc chữa trị khuôn mặt này em cứ thấy như kéo dài vô tận. Đôi lúc em thù cả Peter nữa. Nhưng em biết không phải lỗi tại ông ấy. ông ấy cố làm cho em thật nhanh. Nhưng công việc nó phải vậy thôi.
- Thời gian cô nằm chữa trị ở đây là một sự đầu tư đáng giá đấy, cô đừng lọ
Nancy mỉm cười. Nét duyên dáng trên mặt nàng đã hiện rõ theo nụ cười. Việc nàng luyện giọng cũng tiến triển rất tốt. âm giọng của nàng hơi trầm xuống nghe ấm và có sắc độ. Faye cười hỏi:
- Nancy, có hồi nào cô nghĩ là mai mốt khi chữa trị xong, cô đi đóng kịch, đóng phim không?
Nancy mỉm cười lắc đầu:
- Làm phim thì em làm chứ đóng phim hay đóng kịch thì em không. Em thích đứng đằng sau máy ảnh hay máy quay phim hơn.
- Thì tôi gợi ý vậy thôi. à, còn tuần này thì chương trình của cô làm gì?
- Em nói với ông Peter là em sẽ chụp cho ông ta vài bức hình. Chủ nhật sẽ bay đến Santa Barbarạ ông ấy muốn thăm mấy người nào ở đấy, nói sẽ đem em theo.
Faye nhìn đồng hồ tay và nói:
- Hay lắm. Hẹn gặp cô vào thứ tư tới nhá!
- Dạ.
Nancy mỉm cười chào tiễn Fayẹ Con chó Fred cũng nhẩy tưng tưng lăng xăng. Nó quen với những cuộc gặp mặt giữa Nancy và Faye rồi.
Sau đó Nancy đi dạo ra công viên gần nhà để xem có trẻ nào thì chụp hình chơi. Lúc nàng đến nơi thấy có nhiều em bé chạy nhảy nô đùa rất vui. Nàng ngồi nơi ghế đá nhìn lũ trẻ. Nàng chụp một số hình mặc dù không biết chúng là ai và ở đâu. Nàng cảm thấy vui vui...
o0o
- ông có hay ra đây không?
Michael nghe hỏi, ngạc nhiên nhìn lên. Anh đang ngồi trên một chiếc ghế đá ở một chỗ hẻo lánh trong công viên để nhìn cây lá tươi xanh của mùa xuân New York đang đến. Thỉnh thoảng anh từ văn phòng bề bộn ra đây ngồi một vài giờ cho khuây khỏa. Anh nghĩ ở nơi góc hẻo lánh này chắc ít ai đi đến. Nhưng bây giờ anh thấy cái cô Wendy Townsend, người họa viên của hãng anh, lại cũng ra đây. Anh đáp:
- Không. Tôi ít ra đây. Hôm nay thấy trời xuân đẹp nên mới ra đây một chút.
- Tôi cũng vậy.
Cô ta hơi bối rối vì tay đang cầm cây kem, cây kem chảy nước, cô phải liếm vì sợ chảy mất phần chocolat bọc quanh nó. Michael cười bảo:
- Trông ngon quá.
- ông ăn không?
Cô ta vừa hỏi vừa đưa cây kem, như bạn bè học trò lúc còn học lớp bạ Anh lắc đầu nói:
- Cám ơn cộ Cô thích ngồi đây không?
Michael thấy cô gái này vui tính. Từ lúc cô ta đến văn phòng chúc lễ Giáng Sinh cho anh, đến nay đã hơn năm tháng. Anh có gặp cô ta vài lần khi đi lại trong sở.
Wendy ngồi xuống cạnh Michael, ăn nốt cây kem. Lát sau, Michael hỏi:
- Lúc này cô đang làm cho kế hoạch nào vậy?
- Kế hoạch cho Houston và Kansas Citỵ Công việc của tôi bao giờ cũng đi sau công việc của ông năm hay sáu tháng. Làm nối gót ông như vậy cũng vui lắm.
- Ben đối xử với cô thế nào? Có tử tế không, hay là chuyên môn hối thúc cô làm việc?
- ông ấy không có hối thúc gì đâu.
- Tôi hiểu. Bọn tôi thân nhau như anh em.
- ông ấy tử tế lắm.
Michael gật đầu, anh nhớ lại là một năm qua rất ít gặp Ben. Chỉ vì anh không có thì giờ. Anh chẳng hiểu Ben đang sống thế nào nữa. Anh bỗng cảm thấy mình có lỗi. Anh ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi. Phần anh, trong một năm qua anh thay đổi thật nhiều. Wendy bỗng nói:
- ông ra đây khá vắng vẻ đấy chứ, ông Hillyard nhỉ? Chắc ông thích nơi đây?
Anh nhún vai nói:
- Mùa xuân thường làm tôi chú ý lắm. Năm nào tôi cũng ngưng làm việc một lúc nào đó để quan sát mùa xuân đến. Hôm nay cũng vậy.
- Hay lắm. Tôi thì lại chú ý thời tiết vào tháng chín. Tôi hay chú ý đến đầu năm học. Rất nhiều người thì chú ý đến mùa tháng giêng như ông. Mùa xuân cũng có nhiều ý nghĩa lắm. Mọi vật bắt đầu lại vào mùa xuân. Chắc người ta cũng nghĩ là bắt đầu lại đời mình vào mùa xuân đấy nhỉ?
Michael mỉm cười. Anh nhìn ra mặt nước hồ yên tĩnh, chỉ có mấy con vịt lội thong dong. Cảnh vật vắng vẻ, chẳng có bóng dáng một người nào. Wendy hỏi:
- Năm ngoái vào lúc này ông đang làm gì ạ?
Một câu hỏi vô tình nhưng nó cắt vào anh như một nhát dao. Năm ngoái, khoảng này...
- Thì cũng không khác bây giờ đây bao nhiêu...
Anh hơi nhíu mày, nhìn đồng hồ tay, đứng dậy, và nói:
- Tôi phải về thôi, mười phút nữa có cuộc họp. Nói chuyện với cô cũng vui lắm.
Anh mỉm cười, đoạn bước đi. Cô ta ngồi lại ngẫm nghĩ xem mình có nói gì quấy không. Cô thấy rằng phải hỏi thăm Ben xem cái anh chàng Michael này có chuyện gì mà khó gần gũi đến thế.
Michael rất ngạc nhiên là trong cuộc họp sau đó lại có Wendy dự họp nữa. Ben đã ghi tên cô tạ Buổi họp bàn về các kế hoạch cho Trung Tâm Y Khoa San Francisco, mà trong đó trang trí nội thất giữ một phần quan trọng. Phần lớn nghệ thuật địa phương sẽ được đưa vào các phần thiết kế cơ bản. Ben phụ trách tìm ra các mẫu nghệ thuật này, nhưng Wendy sẽ phải phối hợp để trang trí mặt tiền của trung tâm. Dự án thì còn lâu, nhưng ngay từ bây giờ phải bắt đầu thảo ra những đồ án và bàn những vấn đề chi tiết cần yếu.
Cuộc họp chủ yếu do bà Marion điều khiển, với sự phụ tá của George Callowaỵ Nhưng Michael cũng cớ nhiều quyết định quan trọng vì dự án này của anh đưa ra, theo ý kiến của mẹ anh. Các hãng kiến trúc trong nước đều đã tỏ ý muốn thầu dự án này, và bà Marion muốn thực hiện để củng cố tên tuổi Michael trong doanh nghiệp.
Đến gần sáu giờ chiều hôm đó buổi họp mới chấm dứt. Wendy mệt lừ. Cô đã trình bày các ý kiến của cô rất tốt, làm cho Michael hài lòng. Lúc ra về Ben vỗ vai Wendy:
- Tuyệt lắm cô bé! Tuyệt thật!
Vừa lúc đó người thư ký của anh ta gọi anh ta có việc gì đó, Wendy phải đi về một mình. Bỗng cô ngạc nhiên nghe Michael gọi cô dừng lại và nói:
- Wendy, công việc của cô được lắm. Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ thực hiện được công trình tốt đẹp đấy.
Wendy nói:
- ông Michael, tôi xin lỗi nếu tôi có ý thất thố lúc ở công viên. Thật tình là không phải tôi ra đó rình rập gì ông cả... chỉ vì sự vô tình.
Michael mỉm cười đưa tay khoát khoát và nói:
- Không có gì đâu. Tôi mới là bất lịch sự với cộ Có lẽ tôi hơi khùng khùng. Thôi thì tôi mời cô đi ăn tối nay để đền cô vậy, được chứ?
Cô ta hơi bối rối, má ửng hồng và nói:
- Tôi... xin ông đừng quan ngại việc đó nữa.
- Tôi biết. Nhưng tôi muốn mời cộ Cô rảnh chứ?
- Vâng. Nếu vậy thật thích quá.
- Tốt. Vậy một giờ nữa tôi đến đón cô ở nhà cô nhé.
Michael ghi địa chỉ của cô ta, mỉm cười, rồi vội vã về văn phòng.
o0o
Đúng một tiếng đồng hồ sau anh đến nhà Wendỵ
Căn nhà thật dễ thương, nó có bốn gian. Wendy được gian nhỏ nhất nhưng lại có khoảng vườn. Trong nhà, Wendy dùng loại đồ đạc rất đẹp, bóng loáng, từ tay nắm cửa cho đến đế đèn. Mọi vật trình bày trang nhã. Michael nhìn quanh tỏ vẻ rất thích, và ngồi thưởng thức mấy món nhắm cô ta mời anh. Hai người uống chút rượu, Bloody Marýs, và nói vài chuyện chuyên môn liên hệ đến công việc. Khoảng một giờ sau Michael mời cô ta đến một nhà hàng Pháp gần đấy, nhưng có lẽ lúc ấy đã trễ, Wendy nói:
- Muốn kịp có bàn ngồi ở đấy chắc chúng ta phải chạy bộ. Có cần thiết không?
Michael ngạc nhiên thấy cô ta nói rất đúng ý của anh. Lâu lắm anh không đi ra ngoài nên có vẻ chậm chạp. Anh ngại cô ta có mỉa mai gì anh chăng, anh hỏi:
- Cô có nghĩ thật như vậy không, hay có ý gì?
- Tôi nghĩ là chi bằng mình đem theo ít đồ ăn ra bờ sông Đông ngồi ngoài trời còn thú vị hơn.
- Hay đấy. Cô có bơ đậu phộng đấy không?
Cô ta có vẻ chạm tự ái, nói:
- Sao lại bơ đậu phộng? Có pa-tê gan đấy chứ, ông Hillyard, tôi tự làm đấy. Có cả bánh mì bột chua nữa đấy chứ.
Cô ta có vẻ tự hào nói các món đó ra. Michael có vẻ thích thú nói:
- Lạy Chúa. Vậy mà tôi cứ nghĩ đi ngoài trời chỉ cần ăn bơ đậu phộng, mứt nhuyễn, hoặc thịt nhồi.
- Không.
Rồi cô ta cười, chạy vào bếp, chỉ mười phút soạn đủ đồ ăn cho hai người. Có pa-tê gan, bánh mì bột chua, mận chín, nho và một chai rượu vang. Cô ta đem ra hỏi:
- Đủ không ông?
Michael cười:
- Cô hỏi thật à? Làm sao ăn cho hết! Nói thật, từ nhỏ tôi ăn sao cũng được, không quan tâm lắm đâu. Đồ cho chó ăn tôi cũng ăn được luôn, chẳng để ý gì đâu.
- Lạ quá. Vậy mà ông không chết đói à?
Michael không chết đói, nhưng anh rất gầy.
Wendy lấy một chiếc khăn lớn đem theo. Michael xách chiếc giỏ đựng đồ ăn. Và họ ra đi.
Tới bờ sông Đông họ chọn một chiếc ghế đá, ngồi nhìn ra ghe thuyền xa xạ Trời đêm ấm áp dễ chịu, sao lấp lánh trên cao. Vài chiếc thuyền buồm còn qua lại trên sông như đi chơi đêm. Michael vừa ăn pa-tê bánh mì vừa hỏi:
- Có phải công việc làm của cô hiện nay là công việc đầu tiên của cô không?
- Vâng. Và cũng là công việc đầu tiên tôi áp dụng sở học từ sau khi tốt nghiệp ở Parson ra. Tôi vui lắm...
- Cũng haỵ Tôi cũng vậy, đây là lần đầu tiên tôi ra làm việc.
Anh muốn hỏi xem Wendy có thích mẹ anh không, nhưng rồi ngần ngại không hỏi. Chắc là không haỵ Cô ta ắt nhiên là ghét mẹ anh. Bà Marion Hillyard thật là một con quái vật trong công việc. Chính Michael cũng biết vậy.
Cô ta cười nói ghẹo anh:
- Michael, ông làm việc gì ở đó là phải làm thật tốt?
Anh cũng cười lớn. Rồi hỏi:
- Sau đấy rồi cô làm gì? Lấy chồng, có con?
- Tôi không biết. Có thể là vậy. Nhưng chắc còn lâu. Tôi cần có một công việc trước đã. Tới tuổi ba mươi có con cũng được.
- Lạ vậy! Người ta thì ai cũng mong có gia đình sớm chứ!
- Vâng, nhiều người hiện nay cũng nôn lập gia đình lắm. Còn ông thì có muốn lấy vợ không?
Cô ta tò mò nhìn Michael. Nhưng anh lắc đầu, nhìn ra xạ Cô ta hỏi:
- Không bao giờ à?
Anh quay lại nhìn cô ta và lại lắc đầu. Cô ta không biết có nên hỏi thêm chăng. Cô ta lưỡng lự một chút, rồi quyết định hỏi:
- Tôi có thể hỏi tại sao không ông?
- Có lẽ là vì không quan trọng gì đối với tôi nữa cả. Tôi đã bỏ không nghĩ đến chuyện đó cả năm nay rồi. Hồi năm ngoái tôi đã định lập gia đình rồi ấy chứ. Thế mà trên đường đi làm lễ cưới thì Ben Avery và... và... người yêu của tôi.. bị tai nạn xe hơi. ông tài xế xe kia bị chết, và cô ấy cũng vậy.
Anh không khóc, nhưng cảm thấy như lòng tan nát. Wendy mở mắt to ngạc nhiên kêu lên:
- Ồ! Lạy Chúa! Kinh khủng vậy sao ông Michael? Thật là ác mộng!
- Đúng vậy. Tôi bị mê man hai ngày. Lúc tôi tỉnh dậy thì nàng đã chết. Tôi...
Anh không muốn nói ra. Với cả Ben anh cũng chưa kể, nhưng lần này anh kể:
- Tôi trở lại chỗ nhà nàng hai tuần sau đó, nhưng nhà nàng trống trơn. Người ta đã lấy hết đồ đạc của nàng. Có hai cô y tá nào đó đến ăn cắp mấy họa phẩm của nàng. Nàng là một họa sĩ mà.
Cả hai ngồi yên lặng lúc lâu. Sau cùng anh mới nói:
- Còn gì nữa đâu. Tôi cũng vậy, còn gì đâu!
Anh thấy Wendy ứa nước mắt, cô ta nói:
- Tôi rất buồn cho ông, Michael!
Anh gật đầu, và anh khóc. Tự nhiên anh đưa tay ôm lấy Wendy.
Còn tiếp