Nguyễn Như Mây
Mẹ miền Trung mất con
Mẹ ngồi bám nóc nhà tranh
Mắt không còn lệ để giành khóc con
Giữa trời nước lụt mênh mông
Biết nơi đâu xác của con trôi về
Mới đêm qua mẹ còn nghe
Tiếng con hát dưới bóng tre sau vườn
Bây giờ đã thấy tang thương
Làng trên mái dưới không còn mái tranh!
Con như chim nhỏ truyền cành
Líu lo trường lớp học hành chăm ngoan
Ngờ đâu giờ mẹ khóc con
Bàn tay mực tím chìm trong nước rồi!
Trời cao làm khổ con tôi
Hết mưa lụt lại chia rời mẹ con
Giữa trời nước lạnh mênh mông
mẹ như điên dại chờ con học về!
Con ơi! Mẹ gọi có nghe
áo đây, con mẹ tạm che mảnh đời
nước sâu lạnh lắm con ơi!
mẹ nghe lửa đốt tơi bời ruột gan.....
Mẹ còn cái xác lá vàng
bám theo mái chóp nhà đang dật dờ
hai ngày trôi nổi dưới mưa
mẹ tìm con đến bao giờ, con ơi!......