Đoàn Ngọc Thu
Vọng phu
Khuôn mặt đẹp và buồn
Người đàn bà bồng con ngồi trên núi
Biển vợi xa
Bình minh chìm trong sóng
Biển thẳm xanh
Và hoàng hôn màu hồng ngọc
Rồi lặng đêm
Trăng rười rượi trên tóc
Khuôn mặt đẹp và buồn bất động
Gió khóc lời ru...
*
Hàng ngàn năm
Đừng ai hỏi vì sao biển mặn