Phạm Thị Ngọc Liên
Tâm hồn em mãi mãi tháng giêng
Lẫn trong ngọn gió tháng giêng
Những tiếng reo mùa xuân thắp trên môi ah ngọn lửa kỳ diệu
mà đôi mắt lóng lánh em nói hoài trong tâm hồn mình
hân hoan trước dấu vết hạnh phúc
ôi những dấu vết có thể mỏng manh như lá cỏ
mà chập chùng như biển vỗ
một ngày nắng lên.
Nào ai biết mùa xuân nói gì nghĩ gì
mà lá vẫn cứ xanh
những bông hoa không thay đổi mùi hương
mà sao vẫn nồng nàn mới mẻ
hơi thở của anh
và bàn tay quấn vào nhau mỗi chiều
như ấm hơn trong giá rét
mùa xuân lặng lẽ và êm đềm như mái đầu em dựa vào vai anh
trong giấc ngủ ngắn
sự thiếp ngủ yên bình và vỗ về
ta vẫn cho nhau.
Mùa xuân hằng sống trong tâm hồn em
đi đứng nói cười nhẹ tênh
vượt hết những khoảng cách vụn vỡ
đôi khi em vẫn nghĩ mình biến thành ngọn gió
bay đi trong những tháng mưa dầm
để lại trái tim trống rỗng
tháng riêng với mặt trời hồng trên ngọn cây xanh
như ngọn lửa trên môi anh thắp sáng
hớn hở gọi em về.
Đôi khi chẳng cần nói gì thêm với mùa xuân
bởi tháng giêng trong hồn em đã ngập....