Nguyễn Bích Huyền
Nói với anh
Anh bỏ đi đâu khi đã chiều rồi
Khi những con đường chẳng mơ chân trời nữa
Căn phòng em ngọn đèn dẫu nhỏ
Còn ấm hơn ngàn sao lạnh đêm dài
Anh bỏ đi đâu trên trái đất này
Còn có nơi nào cho anh nương náu
Bạn bè rồi cũng trở về mái nhà của họ
Và mỗi người có ngọn đèn riêng
Anh sẽ đến đâu nếu rời xa em
Ta đã cùng đi qua buổi sáng
Con đường hoàng hôn mịt mờ sương phủ
Anh có thể tìm gì?
Anh là nửa giọt nước mắt của em
Là nửa nụ cười
Nên lỗi lầm chi cũng phần anh một nửa
Anh bỏ đi đâu, trái đất tròn anh có nhớ
Rồi con đường cũng lại trở về em.