Hồ Phương Lan
Cơn bão của em
Anh gọi em là con ngựa bất kham
Em bướng bỉnh, chẳng dịu dàng gì hết
Em như là cơn bão quay mải miết
Để lòng anh không một phút nào yên
Vâng, anh ơi, em không chút dịu hiền
Em luôn muốn dậy mình thành cơn bão
Để xem anh, người em yêu dấu
Sẽ thế nào trong cơn bão của em.
Giống như bao cơn bão thiên nhiên
Bão của em cũng mưa châm, gió quất
Thấy thương anh như vào cuộc chiến
Chỉ có hai đường: chiến thắng hoặc chịu thua
Bão tình yêu chẳng theo tháng, theo mùa
Anh mà thua, thêm một lần em khóc
Em lại dậy thành cơn bão khác
Để lại một lần mong phần thắng về anh.