Đỗ Trung Lai
Em
Nếu có thể xin em đừng trở lại
Hoa trong bình đã héo tự chiều qua
Hãy giúp anh quên đi mãi mãi
Những bông tàn trong ký ức hai ta
Đã bao lần âm thầm anh cầu chúc
Em đẹp xinh, hạnh phúc đủ đầy
Em lấy đau riêng làm nhung lụa
Phủ lên ngày tươi đẹp thơ ngây
Em trở lại, bây giờ em mới lại
Hồn thanh xuân em phung phí cả rồi
Anh cũng khác, vâng, anh giờ cũng khác
Đã có người anh đón để lên ngôi
Em nước mắt, hai đứa cùng cay đắng
Hai đứa cùng đã có một thời xa
Nhưng đừng để người thứ ba phải khóc
Vì những bông tàn trong ký ức hai ta.