Phạm Đức
Đơn phương
Tôi tìm em, em tìm ai
Để đôi khi tiếng thở dài hoà chung
Gần nhau mà chẳng yêu cùng
Đơn phương tôi cứ thuỷ chung một mình
Trái tim tôi vẫn để dành
Cho em, người vẫn vô tình với tôi
Còn em lại đến với người
Tôi không ghen, chỉ buồn thôi, thật buồn
Cái bông hoa ở giữa vườn
Hương thơm nhiều lúc lại thường xa bay
Thôi đành em đó, tôi đây
Không yêu nhau được, dẫu đầy thương yêu
Chúc em yêu và được yêu
Đừng như tôi, chỉ một chiều tương tư.