Phương Uyên
Không rõ
Chàng
Cô đơn một mình chiếc bóng.
Em mong xa ngàn khốn khó, buồn đaụ
Không gian ngập chìm bóng tối
Sao anh không là ánh sáng đời em?
Đêm nay tìm về quá khứ.
Em trong vòng tay ấm áp, của anh.
Trên cao trời sao lấp lánh
Ta trao nụ hôn đắm đuối tình saỵ
Chàng là phút yêu đương nồng nàn lấp hết ưu tư đời em.
Chàng là cánh tay thiên thần, xóa tan ngàn cơn giông tố.
Rồi chàng đã ra đi thật rồi, thế giới như đang ngả nghiêng.
Nhìn vào cõi em đi về, tơ buồn giăng muôn lốị
La la la…….