Lê Xuân Hân
Không rõ
Vết thương tình
Vết thương nào đã đi vào trong tình sử?
Rượu nào cay cho môi hồng thêm ngất ngây
Đường về đó xa vắng thêm, lệ nào rớt trên mắt em,
Trái tim này đã in vào lãng quên.
Rớt trên đời ôi nụ cười sao lừa dối
Nhạc nào đưa em đi về theo tiếng xưa
Lời buồn bã nghe bước chân tìm về em cho ái ân,
Ru thân gầy quên lối về ngất ngây
Ta vẫn chờ em trên đường trần đắng cay bao lần,
Say đắm vì em khi nụ cười nghe lời gian dối
Gục đầu bên em cho thần thoại kéo cơn đau nhoài,
Cầm tay em khi ánh sao rơi xa dần theo trời sáng.
Ta vẫn chờ em trên cuộc đời khát khao không lời,
Khi bóng chiều rơi cho một ngày thêm lời đau nhói
Còn gì cho nhau khi một chiều lá thu rơi đầy,
Đường lang thang theo tiếng hoang vu, cho tình yêu xóa mờ.
Tiếng yêu nào đã đi vào trong huyền sử?
Người yêu xưa đã chôn vùi theo giấc mợ
Một mình ta trong bóng đêm
Thầm gọi em cho nhớ tên.
Mai sau rồi em có còn chớ tôi