Phạm Mạnh Cương
Không rõ
Tình duyên đã mất
Đừng sầu đừng trách nếu ai hững hờ.
Ai đã lạnh lùng ai có giận hờn,
Tình yêu mong manh tựa khói,
Tình yêu rơi như màu lá thu vàng ngập trên lối đị
Một người chợt thấy pháo vui nhuộm đường
Mưa ướt ngoài trời mưa ướt trong lòng.
Còn đâu trăng thanh ngày đó,
Còn đâu đêm thơ mộng ấy,
Bây giờ chỉ có heo maỵ
Nếu biết yêu chỉ là bóng mây,
Nếu biết yêu để rồi đớn đau,
Khép kín tim sầu đầy giá băng.
Tình yêu là thế !
Nguyện cầu thời gian xóa bao ân tình,
Xin chớ giận hờn xin chớ u hoàị
Người đi vui trong ngày cưới,
Thì xin cho tôi lần cuối thấy tình yêu đã lên ngôi