Trầm Nguyên
Không rõ
Buồn quên vuốt mái tóc thề
Buồn quá ! Buồn nghiêng vai thêm nặng đờị
Lòng chỉ có một tình si, người đành lấy mất.
Nụ hôn xưa ấm hồn này, giờ đôi môi hững hờ rồị
Đời trăm nổi đau, ngọt ngào là khi có nhaụ
Buồn lắm ! Buồn quên vuốt mái tóc thề.
Dù đã biết chuyện hợp tan muộn màng cũng đến.
Một đêm chăn gối mặn nồng, ngàn năm yê dấu vợ chồng.
Đầu sông cuối sông, tình sầu nào không đắm saỵ
Em là lẻ sống trong anh, mất em là anh thiếu đi tất cả.
Bao nhiêu ngày hối tiếc ăn năn, biết đi tìm đâu mối tình đã lỡ ?
Xa nhau vì duyên kiếp em yêu ơi, rồi anh cũng thôi hận cuộc đờị
Ôm mối tình tan vỡ như ôm em, nhớ ơi là nhớ.
Buồn ngất, buồn ngây, cơn đau thật đầỵ
Chuyện thầm kín, đành lặng câm, buồn ngầm ánh mắt.
Buồn như xa xứ một đời, buồn không biết nói thành lời,
buồn câu bể dâu, buồn trời đày anh mất em.
Buồn chết đời nhau xây chi mộng đẹp.
Buồn lần chót rồi thôi, lòng này khép kín.
Vài ba năm nữa gặp lại, mừng em duyên ấm tình nồng.
Nhè nhẹ nắm tay, lòng trần còn thương cố nhân.