Quốc Anh
Không rõ
Thương và hận
Cuộc tình ngày xưa tôi yêu anh, tôi yêu thật chân thành
Lần đầu được yêu không vui, không mơ chuyện duyên lành
Nhìn đời màu xanh, tôi mơ ước thầm suốt đời tôi có anh
Tình nồng đôi mươi trong trắng, tôi mong chờ ngày vui mới
Tình hồng trổ hoa tôi miên man, say mê trên tháp ngà
Thuyền tình mãi mê trôi lênh đênh, phiêu du bờ bến lạ
Tình còn nồng say nhưng có đôi lần thấy từ trong mắt anh
Điều gì mong manh xa vắng xa, như lạnh lùng hững hờ
Ôi có ai ngờ đâu, đắng cay vì đâu, khi biết tình chẳng bền lâu
Anh nỡ phụ tình tôi khiến đời bể dâu, vì sao đành lòng gian dối nhau
Chỉ một lần yêu, ôi đau thương trăm năm hồn rã rời
Chỉ một lần thôi ôi cưu mang đau thương hận suốt đời
Ngày một, ngày hai tôi muốn quên người nhưng tình tôi khó phai
Dù người phụ tôi, tôi vẫn yêu thương người yêu suốt đời
(Người tình tôi ơi, anh biết chăng, tôi hận anh suốt đời)