Trần Tiến
Không rõ
Sói con ngơ ngác của tôi
Mô#t bâ#y tre# em lang thang phô# la#nh mu#a đông
Mô#t bâ#y mô# côi, đôi tay be# bo#ng xin tôi
Mô#t bâ#y tre# em, không co# nga#y mai, không co# tuô#i thơ như con so#i bơ vơ, bơ vơ
Mô#t bâ#y tre# em không co# ti#nh yêu, không co# lơ#i ru, như con so#i hoang vụ.
Xưa, ngươ#i ta đa#nh em, em cha#y vê# nu#p bo#ng me# yêu
Bây giơ#, ngươ#i ta đa#nh em, em biê#t cha#y vê# đâu, ti#m ai, ti#m ai ???
Ôi, so#i con cu#a tôi, biê#t la#m sao ôm lâ#y ca#c em trong vo#ng tay cuô#c đơ#ị
Ôi, so#i con ngơ nga#c cu#a tôi ... Em đâu co# lô#i khi em mô# côi