Trịnh Công Sơn
Không rõ
Ru đời đi nhé
Có khi mưa ngoài trời
là giọt nước mắt em .
Đã nương theo vào đời
làm từng nỗi ưu phiền ...
Ngoài phố mùa Đông
đôi môi em là đốm lửa hồng
Ru đời đi nhé
cho ta nương nhờ lúc thở than
Chân đi nằng nặng
hoang mang ta nghe tịch lặng
rơi nhanh dưới khe im lìm
Ru đời đi nhé
ôi môi ngon này giữa trần gian
Ru từng chiếc bóng
lênh đênh vào giấc ngủ ngon
Cho tôi tay gối mong manh,
cho tôi ôm lấy vai thon.