Võ Thiện Thanh
Sơn Trần
Ru chưa hết nửa câu hò
Chị muời chị mười sáu tuổI theo chồng nón che nghiêng mặt bước vòng mà vòng lối saụ
Chẳng quà chẳng quà cưới chẳng trầu cau,
chị đi mà mang trái chớ tim đau lỡ lầm.
Gặp đò duyên phải đành sang ngang, chị cười chị cười mà nước mắt cứ tuôn rơị
Ngoài sông nắng đã phai màu mà chị đi đánh mất khảong đời mà đờI thần tiên ớ ợ
Em mười em mười sáu tuổi hồn nhiên,
Mẹ Cha nhìn em mà vui sướng xót xa cho chị nhiềụ
Đêm đêm có bóng ai ngồI mà ngồI ru con, ru chưa hết nửa câu hò.