Nguyễn Trung Cang
Không rõ
Đời bỗng giăng mưa
Trời u ám, mây mờ xám
Mmưa giăng mắc như sương mù
Sầu Ô Thước cho đậm ướt trên bờ tóc vai em gầy
Ngồi băng giá như đôi má em lạnh buốt mưa lê nhòa
Rồi khe khẽ hôn em nhé,
Nghe ngọt đắng thương đau hoài
Phút giây tuyệt vời lòng muốn nói khg nên lời
Gió mưa buồn bay, gió mưa đổi thay
Như chiều nay tình bống quay về
Hỡi em chiều mưa, hỡi em nghìn xưa
Xin lặng yên nơi mây trôi