Phú Quang
Không rõ
Nỗi nhớ
Nỗi nhớ đong đầy trong anh
Khuôn mặt em, nụ cười em, bờ môi ấy
Tưởng như máu trong tim đông đặc
Nỗi nhớ dâng đầy, dâng đầy ... dâng đầy
Ôi chẳng có dòng sông, mặt biển nào ngăn cách
Mà sao, mà sao anh không thể tới bên em
Để nỗi nhớ như con thuyền vượt sóng
Đến bến bờ chỉ là giấc mơ
Căn phòng đêm nay câm lặng
Sao như lửa cháy bốn bề anh ùa chạy như lá khô
gió cuốn
Mê man trong nỗi đớn đau mà không thể ra ngoài
nỗi nhớ
Không thể ra ngoài nỗi nhớ đâu em