Trúc Phương
Không rõ
Người xóm cũ
Trời chiều trang điểm phấn mây,
không làm xinh lại mắt gầy
từ độ người trai trót đi lạc hướng đời,
lần này tính lại thời gian rớt nặng trên vai
Mười năm trăm vạn lần thương,
anh đành đi để xóm buồn
và để bàn tay trắng đêm nâng má gầy
Buồn trên lối nầy, buồn riêng ấy một mình ai hay
Xóm cũ ưu tư buông dài tiếng thở gió lên giọng hờ
Đường cỏ tường rêu, nhà đơn mái lạnh
sớm tối tiêu điều vì thương nhớ nhiều
Từ khi anh lạc nẻo đi,
tim này xin mở lối về
Trở lại người ơi có tôi chung bước đời
Mười năm mỏi mòn, mười năm ấy buồn nào hơn