Từ Công Phụng
Không rõ
Mòn mỏi
Me ra bến xưa, cầm tay tiễn đưa người đi hiến dâng đời cho chiến chinh.
Dặn dò me bảo con ráng nên traị
Khi con bước đi, hồn me tái tê, lệ nhoà ướt mi, lòng nghe sắt sẹ
Nghẹn ngào me nhìn không nói nên lờị
Lệ buồn như ngàn năm như ngàn năm vẫn rơị
Tuổi mẹ khô cằn trên tháng ngày trôi vẫn trôị
Năm tháng qua mong bóng con xa mờ, chờ ngày thanh bình xa lắc xa lơ đến bao hững hờ, giờ mẹ ngồi nghe từng đêm nghe từng đêm bước quạ
Cuộc đời như mùa Thu lá vàng úa trước sân.
Người còn đưa người đi theo đường mây duổi dong.
Đã mấy năm qua rồi, Me cúi xin ơn đờị
Mẹ được mừng nhìn thấy con lệ lưng tròng.
Me thương cho con tủi phận làm người đưa nhau đi một sớm về trời tìm lời ru mẹ thôi cũng nguôị
Ôi ! thương cho me một sớm mùa Đông nghe tin con từ cuối trời mong lá lấp dấu chân con không còn.
Lòng mẹ như biển xanh mang triều sóng vỗ về.
Tình mẹ như giòng sông mang tình yêu ra biển đông.
Ngậm ngùi một chiều Đông ra đầu ngõ đứng mong.
Trên tháng năm mỏi mòn không biết đến bao giờ, loài người được nhìn thấy nhau ngày thanh bình.