Không rõ
Không rõ
Mai Lệ Xuân
Có một chiều tàn đông băng giá.
Trên gác nghèo đem bút đề thơ.
Nghe tiếng thời gian bước trên vai,
cơn sốc tàn chua xót không nguôi,
nên có về xin em đừng tới.
Gió nhẹ nhẹ luà qua khe lá.
Nghe vỗ về trong giấc ngủ mê.
Xin chớ buồn khi trắng đôi tay.
Bao nỗi sầu theo gió trôi ngay.
Chốn này chắc chắn gặp may.
Hỏi nàng từ đâu đến, duyên cớ tìm và xin cho biết tên.
Nàng mỉm cười duyên dáng: "Em, em có tên Mai Lệ Xuân"
Thất tình rồi còn nghe lưu luyến,
tôi với nàng không có tiền duyên,
nên mồi lần xuân đến dương gian,
mang kỷ niệm xưa nhắc tên em.
Xin nhớ về gác vắng đừng quên...