Trầm Tử Thiêng
Không rõ
Mây hạ
Sài Gòn, 1967
Em đi chiều nay, đường nắng duỗi thân dàị
Chân chưa vội lay, lại đau từng bước mọn.
Em ca bài ca, chiều nay buồn hơn khóc.
Nghe từng ngày mai thẫn thờ, một mình đâỵ
Trời chiều nay, mây buông thành khóị
Bóng anh sẽ mờ, còn đâu em nhớ.
Ngày dìm em khuất trong màn sương.
Mờ ảnh cuối đường ....Vàng võ niềm thương ...
Em lên tàu đây, sầu kín suốt toa dàị
Tay ôm niềm đaụ Còn tay nào dấu mặt.
Khóc cũng đành thôi, thời gian làm sao nắm.
Thương từng hoàng hôn, mây về chở sầu theọ
Em mãi còn đi, sầu giăng đầy đêm tối .
Thương từ ngoài hiên, dấu hài chìm vào mưạ