Tuấn Đạt
Không rõ
Lục tiểu phụng
Trời thênh thang vầng dương
Sáng soi đời vươn cao cánh chim bạt gió
Dù bao gian nguy lòng ta vẫn
Hiên ngang nhân gian mấy ai thấu đựoc lòng
Đường ta đi cứ bằng
Muôn ước mơ tình trong ta ngợi sáng
Đời có em cùng chung
Hướng đi ngại gì buồn phiền cười đón gió xuân
Đời trăm muôn ngàn phương
Lòng trai vẫn kiên cường
Lo chi khó khăn cùng nguy khốn cười trong gian nguy
Phụng vươn cánh bay cao mang theo ước mơ của đời
Tôi ớ ơ anh hùng xin cùng tôi tôi sánh bước
Ơ ớ ơ anh hùng xin cùng tôi dệt muôn ước mơ