Lam Phương
Không rõ
Kiếp tha hương
Chiều đi lặng lẽ màn đêm dần trôị
Bâng khuâng vì gió đông đến tim côi
Ngã mình che lá khô nhẹ rơị
Thấy lòng bớt cô đơn
giữa ánh đèn kinh đô sáng soị
Hồn theo làn khói về nơi mộng mợ
Chim non mỏi cánh tung gió chơi vơị
Thẫn thờ nghe tiếng chuông ban chiều,
ngỡ rằng câu hát mỹ miều
vì đời mình chỉ biết cô liêụ
Thương cho thân gái đường xa
mang vào kiếp không nhà
trời đông thiếu chăn êm.
Thương ai chốn xa xôi,
chiều nay trên bến sông
nghe đông sang lạnh lùng.
Giờ đây đừng khóc sầu chi đàn ơi !
Lên vai cùng lê đôi gót tha hương.
Mình dìu nhau khắp nơi chân trời,
tìm vần thơ ngát hương đời
để dệt thành câu hát quê hương.