Phạm Đình Chương
Không rõ
Kiếp cuội già
(1952)
Đêm nay trăng chiếu qua làng,
Có người ra ngắm trăng màng màng mợ
Trăng quê như lúa lên tơ,
Ta ngồi nhặt ánh trăng thơ ngát tình.
Ai hay trăng sáng chong lành,
Ấp ủ một mối duyên tình ngàn thụ
Ai ơi say với trăng thâu,
Lại đây mà lắng nghe câu chuyện này:
Ngày xưa, ngày xửa, chứ ngày xưa,
Có chàng mục tử dối quê (mà) dối làng.
Dối cha dối mẹ họ hàng,
Trời đày anh sống Cung Hằng xa xạ
Anh mang tên Chú Cuội Già,
Trăm năm ở với Hằng Nga yêu kiềụ
Tính tình tang.
Đàn tình reo (ớ ơ) vang ơ hờ…
Một hôm chàng bỗng thấy yêu,
Và liều ăn cắp rất nhiều để chọ
Rượu tiên, châu báu, hoa thơm,
Đàn vàng, thơ ngọc để dâng Hằng Ngạ
Ngọc Hoàng giận phạt Cuội ta,
Đày xuống dương thế khiến xa lìa người thương.
Để anh xa cách người thương,
Khóc than mối tình trên đường trần gian.
Cho nên khi xuống dương trần,
Sống đời mưa gió, âm thầm lẻ loị
Anh đi gieo rắc muôn nơi,
Cung đàn ai oán cho vơi nỗi buồn.
Đêm nao trăng sáng trăng tròn,
Có mình anh đứng ôm đàn để mợ
Anh nay nói dối hơn xưa,
Vì mong lại kiếp Cuội Già gần em.