Vũ Quốc Việt
Không rõ
Gót phiêu du
Ta đi đi hoài từng chiều, nhiều khi đi trong cõi mợ
Bâng quơ nghe đời bềnh bồng, bàn chân thênh thang bước quạ
Ta đi đi về ngọn đồi, về nơi xa xôi cuối trờị
Ta đi đi về cuộc tình, về nơi hư vô xót xa
Rồi từng chiều từng chiều trôi mãi bước qua bước qua bao lần.
Dù năm tháng tình đời viễn du, bàn chân vẫn cứ hy vọng.
Chờ một lần bình minh sẽ đến thắp lên ánh dương bên đời, dù lóe sáng một lần nhỏ nhoi, cho đời vẫn còn gọi tạ
Ta đi đi tìm muộn màng chiều nay như em ghé quạ
Bên hiên nghe đời gọi mời dường như mưa qua nắng về