Không rõ
Không rõ
Cho em nỗi nhớ thềm trăng
Bao chiều hẹn hò thầm rất thân
Bao lần buồn phiền nằm đếm năm canh
Bao vòng tay ôm xiết vẫn xa nhau nghìn mây
Xin một lần về rừng núi cao
Đem cuộc đời dài ngồi hát ca
Chờ em qua trong tiếng trần gian như hôm nào
Chờ em nơi thềm trăng như giấc xưa áo hoa thấp thoáng
Biết em có khi không còn giấc mơ trôi mình ta nỗi u hoài áo hoa xưa giờ tan thành mây
Tóc xanh xao thành mưa đổ xuống đời ta từng ngày
Đời dâng như chiều tàn em vút bay tới cơn bão lớn
Nhưng ta đã bay đi rồi dấu chân người vùi quên dưới chân rồi
Giữa cơn đau đời vang một tiếng
Giữa cơn đau tìm lên ngọn gió đàn ca cùng bay