Bác lại những ý kiến cho mình là "gấu", bởi cho rằng nếu là gấu sẽ được ngủ ngon lành yên ổn suốt mùa đông, đồng ý với ý thích được nổi tiếng nhưng động lực cầm bút sáng tác thì lại không phải vậy; với cô mọi thứ đó, đến rồi qua, chỉ có tình yêu là vĩnh cửu.
Người ta bảo, thời gian sẽ xoá nhoà tất cả. Cô có cho rằng có ta cái gì đấy vĩnh cửu?
Tình yêu. Khi tôi yêu một người đàn ông vĩ đại thực sự, tôi thấy yêu biết bao cuộc sống này và từng giây sống của tôi, bừng lên khao khát sống đẹp, sống lâu để yêu và viết. Nhưng ai cũng phải chết. Và tôi vẫn mong rằng khi con người sinh học của tôi chết đi, tác phẩm của tôi vẫn sống. Tác phẩm ấy, chính là tôi, với tình yêu. Sự sống bao bọc tình yêu với nghệ thuật và người đàn ông vĩ đại của mình. Đó là tình yêu vĩnh cửu.
Trong thơ cô, người ta có thể thấy những khát vọng. Cô đã hạnh phúc?
Vâng, tôi đang yêu. Vì tình yêu.
Có lẽ ít ai còn trẻ mà nhiều ''dư luận'' như cô. Cô định nghĩa thế nào là ''dư luận''?
''Dư luận'' là những lời nói thừa. ở Việt Nam, thiếu trầm trọng các nhà phê bình ở tất cả các loại hình nghệ thuật. Sự phát triển chậm về kinh tế và văn hóa dẫn đến việc tiếp nhận nghệ thuật chậm với cái mới, độc đáo. Người ta chỉ quen với những cái đang quen và dị ứng với những cái khác lạ. Và vẫn còn một số đông xem phim, kịch... qua báo; nghe nhạc qua tai... người khác; đọc sách qua lời đàm tiếu và đánh giá một người nào đó qua lời đồn. ''Dư luận'' nảy sinh từ một ''hiện trường" như thế, không đáng nửa xu! Tôi sống và viết vì đời sống giá trị thật sự, chứ không vì "đời sống dư luận" kiểu đó.
Dường như ở nơi cô, không có khái niệm về sự im lặng?
Đúng, tôi nói cả trong lúc ngủ. Thậm chí, sau khi chết. Tôi không thích sự im lặng theo nghĩa ''im lặng'' mà người ta vẫn hiểu. ''Sự im lặng vua chúa'' thì khác. Nó là kiêu hãnh, là đỉnh cao của âm thanh. Tôi thích sự im lặng đầy mãnh liệt. Và tôi nói trong lúc ngủ, cả sau khi chết, tiếng nói ấy không phải là âm thanh cơ học phát ra từ sự chuyển động của khẩu hình, mà là tiếng nói của năng lực, tâm hồn và cốt cách, tiếng nói của tác phẩm.
Có người coi cái điện thoại là một sợi ''dây xích''. Nhưng với cô thì dường như cái phương tiện thông tin hiện đại này vẫn chưa đủ để người ta trói nhau?
Ông muốn nói đến tình yêu? Bản chất của tình yêu đích thực, theo tôi là sự "thuộc về'', ''chiếm hữu và độc hữu''. Một tình yêu như thế làm cho thế giới trở nên không ngừng và vĩ đại. Thế giới nảy nở và bất trắc, cũng vì những ý muốn chiếm hữu ấy. Tôi thích thế, nếu sự chiếm hữu ấy là của tình yêu lứa đôi.
Cô có thể mô tả ngắn gọn cuộc sống của mình?
Tôi không rõ ý ông muốn hỏi cuộc sống từ quá khứ đến hiện tại hay chỉ hiện tại? Nếu chỉ hỏi hiện tại, thì đó là một cuộc sống thiếu bình yên và che chở. Tôi tự lực làm tất cả, kể cả việc an ủi và che chở cho mình bằng tấm thân gầy mảnh và tâm hồn nhạy cảm. Nhưng ngay cả khi suy sụp nhất, tôi cũng chưa bao giờ cho phép mình sống yếu hèn, nhượng bộ và từ bỏ khát vọng.
Theo Tạp chí Sông Hương