- Đọc truyện đến hồi Đổng Trác bỏ vua Hán, hỏi ai mà không tức giận? Đọc đến hồi Tư Mã Sư phế vua Nguỵ, hỏi ai mà chẳng hân hoan? Đến đoạn Tào Tháo giết Phục Hậu, ai mà không phẫn nộ? Rồi đến đoạn Tư Mã Sư giết Trương Hậu, thiết tưởng ai cũng phải hoan hỉ, vì người ta thấy rõ đó là việc quả báo rành rành. Ai cũng cho là đích đáng vậy. Tuy nhiên Tào Tháo giết Phục Hậu, hiếp vua Hán không nên để cho Tư Mã Sư bắt chước để làm giặc nhà Nguỵ, vì kẻ làm tôi nhà Hán biết vì Hán mà đánh giặc, còn kẻ làm tôi nhà Nguỵ tại sao lại không biết vì Nguỵ mà đánh giặc?
- Cũng vì thế mà có chuyện Quán Khâu Kiệm tầm tã lệ rơi, và mới có chuyện Văn Khâm hưởng ứng dấy binh và Văn ư ơng cố sức giết giặc. Người chép truyện quả đã đắn đo từng li từng tí rồi vậy.
- Có người bảo nhà Nguỵ bức nhà Hán đã có họ Tư Mã bức nhà Nguỵ để báo hại. Thế sao họ Tư Mã bức nhà Nguỵ sao không bị quả báo? Thưa rằng cái tai vạ ở Kim Dung, cái nhục Thạnh Y, cái xấu Hi Ngưu không phải quả báo là gì? Nhà Tấn kết cuộc cũng bị Tống Công là Lưu Dụ cướp mất. Tư Mã Chiêu có con thì con phải gánh lấy quả báo, còn Tư Mã Sư không con thì phải đích thân gánh chịu. Cho nên Tư Mã Sư phải nổ con ngươi, đủ biết tội giết hoàng hậu và bỏ vua báo ứng đến mức nào!
- Khương Duy đánh Trung Nguyên lần thứ ba sau khi Tào Phương đã bị phế, Tư Mã Sư đã chết. Duy lấy cớ là nhà Nguỵ dẹp loạn để cho vừa lòng dân Nguỵ hơn, vì dân Nguỵ đang muốn đánh họ Tư Mã nên Duy phải mượn cớ ấy, chứ thật trong thâm tâm của Duy trước sau như một, nghĩa là chỉ vì Hán mà thôi.