- Có người bảo rằng: Chỉ vì Khổng Minh biết số Tào Tháo không chết nên mới sai Quan Công đi để Tào Tháo được thả. Khổng Minh cũng biết số Lục Tốn chưa chết nên dặn Hoàng Thừa cứu giúp. Có người lại trách Khổng Minh sao không sai người khác đón đường Hoa Dung? Sao bày bát trận ở Ngư Phúc phố mà không báo thù trận Hào Đình? Đó là tại ông tha địch chứ không phải trời buông tha. Ta xét thử Khương Duy đến đốt hang Thương Phương với một lòng cố sát, thế mà trời lại buông thả thì còn trách Khổng Minh sao được.
- Trên đời này có ai mượn được tuổi thọ bao giờ? Có thể cầu cho mình sống thì cũng có thể rủa cho người chết chứ? Võ hầu cầu thọ sao Trọng Đạt không rủa cho Võ hầu chết? Võ hầu cầu sống sao không làm phép cho Trọng Đạt chết? Ôi, trên đời ai mà có thể ngăn được sao mạng khỏi sa xuống? Đã ngăn được sao ắt phải ngăn được mưa. Thế mà Võ Hầu mượn được gió ở Xích Bích lại không ngăn được mưa ở Thượng Phương. Ông còn biết trước ở Trần Thương có mưa dầm nên chuẩn bị, thế mà cơn mưa rào ở Hồ Lô lại không biết trước mảy may để hoãn cuộc phóng hoả. Như vậy việc Võ hầu nhưng tinh cầu thọ chẳng là mơ hồ dại dột lắm sao?
- Thưa không phải thế. Chính Võ Hầu cầu đảo không phải vì bản thân mình mà ông vì nhà Hán vậy. Trung thần thờ vua khác nào con hiếu thờ cha mẹ. Đã viết cha mẹ đau bệnh nan y mà không chạy chưa thì không phải đạo làm con.
Trường hợp Khổng Minh thờ chúa cũng tương tự.