- Khổng Minh đã nhiều lần viết biểu giãi bày sự lợi hại cho vua Thục biết.
Đặc biệt nhất là hai tờ biểu trong đoạn này. Tờ biểu đầu, Khổng Minh lấy
lời lẽ giảng giải để cho vua trẻ hiểu thời cơ và việc lớn trong thiên hạ.
Trong tờ biểu xuất sư sau, Khổng Minh bẻ gãy mọi lí luận chống việc chinh
phạt Nguỵ để trả lời họ và cũng là bày tỏ cho vua rõ. Tờ biểu đầu mang
nặng mối băn khoăn về nội xứ. Bài biểu sau, vượt xa hơn, băn khoăn về
cõi ngoài. Lo lắng về nước ngoài tức lo cho quốc gia mình vậy. từ khi Nhai
Đình thất thủ, mất Mã Tốc, dư luận "muốn giữ yên nước Thục, không nên đánh
Nguỵ nữa". Nhưng Võ hầu lại nghĩ rằng: "Không đánh Nguỵ khó giữ yên được
Thục. Mình không tấn công địch thì địch cũng tấn công mình. Hán, Nguỵ
không thể chung được. Hoặc Hán mất, hoặc Nguỵ mất. Đã hiểu rõ như vậy thì
ai khỏi băn khoăn được.
- Khổng Minh là người tài cao trí rộng, hơn nữa một đặc điểm đáng nói là sự lo lắng của ông.
- Gia Cát tiên sinh chưa bước chân ra khỏi lều tranh thế mà đã biết thiên hạ sẽ chia làm ba, thì hẳn tiên sinh cũng biết việc đánh Nguỵ sẽ không thành mà còn nguy hại nữa. Biết rõ như vậy nhưng trong bài biểu xuất sư ông vẫn nói: "Không thể tự xét mà biết được". Nói như vậy chẳng qua Khổng Minh giả vờ không biết để làm hết trách nhiệm người bề tôi lão thành, và tránh sự nghi ngờ của vị chúa trẻ tuổi đó thôi.