- Khổng Minh còn xin giáng chức thừa tướng thì đủ biết tội của Mã Tốc không thể dung được. Thừa tướng vì dùng làm tham quân mà phải chịu tội huống hồ tham quân cưỡng lại mệnh lệnh của thừa tướng thì làm sao yên ổn được ngoài vòng hình pháp? Việc Khổng Minh xin giáng chức không phải là giả dối mà là chân thật, tự phát xuất từ cõi lòng con người biết tự xét mình vậy.
- Khổng Minh dâng biểu mà lệ ứa đôi hàng, ấy là do lòng mến chúa chứ không phải hối hận vì giết Mã Tốc. Khi chém Mã Tốc, Khổng Minh cũng khóc. Cái khóc ấy là để chứng tỏ tấm lòng chân thậy của ông đối với Tiên hoàng. Như vậy, sở dĩ chém mã Tốc là vì ông nghĩ đến Tiên hoàng. Tiên hoàng đã dặn ông phải cẩn thận nhưng ông đã quên. Nay Khổng Minh chém Mã Tốc là chiều theo ý Tiên hoàng và để răn các tướng.
- Trước kia, Thục vừa đánh Nguỵ ở Phàn Thành, Lữ Mông liền đem quân đánh lấy Kinh Châu. Như vậy Đông Ngô có tội với Hán triều. Nay Nguỵ vừa thắng Thục ở Nhai Đình thì Lục Tốn lại đánh bại Tào Hưu. Lúc này Đông Ngô là kẻ có công của nhà Hán! Tuy vậy, trước kia Ngô cũng có tội và lần sau Ngô cũng chẳng có công gì, chẳng qua Thục biết dùng Ngô hay không thôi. Chỉ có Khổng Minh là khép léo không ngoan, biết lợi dụng Ngô nên trong suốt đời Khổng Minh, giữa Ngô và Thục không có gì xích mích mà còn nhờ được Ngô nhiều việc.
- Chu Phường phải chăng là hạng người man trá? nếu bảo Chu Phường là hạng người man trá thì chẳng đúng gì. Ta có thể nói Chu Phường là bậc trung nghĩa. Búi tóc trên đầu là vật thiêng liêng, là do sự kết hợp khí huyết của cha mẹ để lại, ai ai đều biết trọng và giữ gìn, thế mà Chu Phường chịu hi sinh nó để dụ Tào Hưu. Dùng búi tóc như vậy không đến nỗi phụ lòng ch mẹ! Chu Phường quả là bậc trung vậy.