- Vì một lỗi lầm nhỏ nhặt mà hỏng cả việc lớn. Mạnh Đạt không nghe lời Khổng Minh nên để mất Thượng Dung, Mã Tốc không vâng lệnh Khổng Minh nên để mất Nhai Đình. Xem thế ta thấy nếu một vị tướng điều binh xuất trận mà không dẹp được tính tự ái, tự cao thì rất nguy hại. Thượng Dung mất, Khổng Minh mất hi vọng tiến thủ! Nhai Đình mất, quân Thục thiếu chút nữa chẳng còn đường thoái lui. Nhai Đình mất ắt Dương Bình quan lâm nguy. Như vậy nếu tiến quân, Thục cũng chẳng thu được gì mà thoái cũng gặp nguy khốn. Địch đang lăm le chiếm đất mình thì mình đâu còn thì giờ đẻ mong chiếm đất địch? Ba quận Thiên thuỷ, Nam An, An Định mất, Tây Thành cũng chẳng còn! Thế là bao nhiêu công trình kế hoạch dự định của Khổng Minh đã biến thành gió bụi. Thật đáng buồn thay!
- Bắt đầu từ hồi này ta thấy Tư mã ý và Khổng Minh đấu trí nhau một cách hào hứng. Chiến thuật hành quân của hai người khác nhau. Khổng Minh chủ trương đánh mới có lợi, còn Tư Mã ý chủ trương thủ thế ngăn chặn địch. Việc giữ Mi Thành, Cơ Cốc chẳng quan là ngăn cản không cho Khổng Minh tiến binh. Chiếm Nhai Đình và Liệt Liễu chẳng qua là chặn mặt sau để Khổng Minh phải rút binh về. Như vậy Tư Mã ý chủ trương cố thủ thôi. Chẳng phải Tư Mã ý không muốn đánh chiếm, song vì sợ quân Thục quá mạnh. Tuy người cẩn thận không làm việc liều lĩnh, nhưng cũng có người thận trọng mới làm nổi việc quá liều lĩnh, Nguỵ Diên muốn kéo quân qua hàng Tí Ngọ, mà Khổng Minh cho đó là việc liều lĩnh nguy hiểm. Thế mà Khổng Minh dám ngồi giữa toà thành bỏ ngỏ, chỉ có hai mươi tên quân quét dọn. Như vậy Khổng Minh chẳng phải là quá liều lĩnh lắm sao? Nếu ngày thường Khổng Minh không biết thận trọng thì lúc lâm nguy ông không dám liều lĩnh như vậy. Tư Mã ý không tin Khổng Minh liều lĩnh vì ngày thường Khổng Minh rất thận trọng.