- trong hồi này ta thấy có việc Quan Công hiển thánh. Thế mà đầu của Việt Cát không rụng về thanh long đao của ngày mà lại rụng về thanh long đao của Quan Hưng. Quân Khương không tan rã vì oai linh của Quan Công mà tan rã vì mưu kế của Khổng Minh. Như thế mới biết trong truyện Tam Quốc khác với truyện Tây Du ở chỗ: Truyện Tây Du chép về việc thần thông biến hoá, gặp cản trở nào phép thần cũng phá được. Tây Du, Thuỷ Hử đều không căn cứ vào chính sẻ, đi xa thực tế nên sút kém hơn Tam Quốc vậy.
- Nếu Tào Tuấn không dùng Tư Mã ý thì Mạnh Đạt đâu đến nỗi chết. Mạnh Đạt không chết thì Đông đô, Tây đô sẽ bị chiếm. Nếu mất hai kinh thì họ Tào sẽ bị diệt. Họ Tào quả nhờ Tư Mã ý nhiều vậy. Tuy nhiên, việc Tư Mã ý cứu Tào là bước đầu đưa Tư Mã ý cướp Tào. Tào dùng Tư Mã ý chống Hán, cũng như chống hùm cửa trước, rước sói cửa sau. Trong hồi này kể lại việc tư Mã ý được phục chức cầm binh và kể lại việc Tư Mã ý được phục chức cầm binh và kế trí thông minh. thêm vào đó Tư Mã ý và tư mã Chiêu đều là những con người có chí lớn. Đó chính là điềm báo trước việc nhà Nguỵ mất nước vậy!
- Việc phục hưng nhà Đại Hán gặp trở ngại, trước hết là việc mất Kinh Châu, sau vì mất Thượng Dung. Nếu Kinh Châu con thì có thể đánh lấy Thượng, Phàn. Thượng Dung còn thì có thể đánh lấy Uyển, Lạc. Lúc Quan Công rời KinH Châu đi đánh Nguỵ, nếu để một thượng tướng ở lại giữ Kinh Châu thì đâu đến nỗi mất thành Thượng Dung. Thế mà Khổng Minh và Tiên chúa đều không nghĩ đến. Phải chăng ấy là những điểm sơ sót, hay vì cơ trời? Lúc Tiên chúa đánh và Hào Đình, Đông Ngô chí nguy, nên Tôn Quyền đã xin trả lại KinH Châu, nếu Tiên chúa không cự tuyệt thì làm sao Kinh Châu mất đến ngày hôn nay. Quả là trời không ngó đến nhà Hán nữa!